Buổi chiều hôm đó, thành phố bất ngờ đổ mưa. Những hạt mưa rơi đều, nhẹ nhàng nhưng kéo dài, khiến không gian xung quanh nhuộm một màu ảm đạm nhưng cũng đầy lãng mạn. Linh An ngồi bên cửa sổ văn phòng, nhìn dòng mưa chảy tràn trên kính, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác rối bời khó tả.
Cả ngày hôm nay cô và Hoàng Duy đã làm việc liên tục với dự án quan trọng. Nhưng giờ đây, khi màn mưa chiều phủ khắp thành phố, tâm trạng cô lại lẫn lộn giữa mệt mỏi, lo lắng, và một cảm giác kỳ lạ – vừa muốn gần anh, vừa lo sợ trái tim mình sẽ rung động quá mức.
“Linh An, chúng ta cần hoàn thiện phần nội dung trực tiếp cho buổi họp ngày mai,” Hoàng Duy xuất hiện bên cạnh cô, giọng trầm nhưng nghiêm nghị như thường lệ.
Cô quay lại, hơi bối rối khi thấy anh đứng gần, mái tóc hơi ướt vì mưa, chiếc áo sơ mi trắng dính nhẹ ở vai. Trông anh vừa nghiêm nghị vừa mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn dịu dàng – khiến cô không biết nên tập trung vào công việc hay bị cuốn vào ánh mắt ấy.
“Dạ… em sẵn sàng ạ,” cô lí nhí, cố gắng bình tĩnh.
Hoàng Duy gật đầu, tiến lại bàn làm việc, mở laptop và đặt một tệp tài liệu trước mặt Linh An:
“Chúng ta sẽ cùng nhau rà soát từng chi tiết. Tôi muốn bạn trực tiếp phụ trách phần nội dung, tôi sẽ hỗ trợ bạn chỉnh sửa khi cần.”
Cô hít một hơi thật sâu, mở tệp tài liệu và bắt đầu làm việc. Nhưng trái tim cô không yên, vì sự gần gũi của Hoàng Duy khiến từng cử chỉ của anh đều trở nên đặc biệt trong mắt cô. Mỗi lần anh cúi xuống chỉ vào một chi tiết nhỏ, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô cảm nhận rõ hơi thở của anh.
Mưa bên ngoài rơi đều, tiếng tí tách trên cửa kính tạo ra một nhịp điệu riêng. Linh An cảm thấy nhịp tim mình hòa theo từng giọt mưa, vừa căng thẳng vì công việc, vừa rối bời bởi cảm giác gần gũi. Cô tự nhủ:
"Mình phải tập trung… nhưng sao tim lại loạn nhịp thế này?"
Hoàng Duy chú ý đến sự chần chừ và ánh mắt lơ đãng của cô:
“Bạn có ổn không? Dường như bạn đang… sao đó.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống màn hình laptop, vừa mệt vừa bối rối:
“Dạ… em chỉ hơi… mệt thôi ạ. Em vẫn tập trung được.”
Anh nhìn cô, đôi mắt thoáng dịu dàng, rồi cúi xuống chỉ vào một chi tiết nhỏ trên tệp:
“Bạn nên chú ý đến cách trình bày ở phần này. Sai sót sẽ khiến khách hàng hiểu nhầm.”
Cô gật đầu, sửa ngay lập tức, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác rối bời. Khoảng cách gần, ánh mắt anh tinh tế và hơi nghiêm nghị, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc.
Thời gian trôi qua, mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt. Linh An và Hoàng Duy phải làm việc cùng nhau trong không gian chật hẹp, chỉ cách nhau vài bước chân. Mỗi khi cô nghiêng người chỉnh tài liệu, anh lại tiến lại gần để chỉ một chi tiết. Tất cả những cử chỉ nhỏ ấy khiến tim cô nhói lên, vừa thích thú, vừa rối bời.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh từ cửa sổ hất tung một vài tờ giấy trên bàn. Linh An hoảng hốt, cúi xuống nhặt, tay run run. Hoàng Duy lập tức cúi xuống bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên tay cô:
“Để tôi giúp bạn.”
Cô lúng túng, hơi đỏ mặt:
“Dạ… em… em tự nhặt được ạ.”
Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đưa tay nhặt vài tờ giấy còn vương vãi, và khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau. Không cần lời nói, cả hai đều cảm nhận được điều gì đó sâu sắc qua ánh mắt. Linh An nhận ra rằng tình cảm cô dành cho Hoàng Duy đang ngày càng rõ ràng, và mỗi lần gần anh, tim cô lại loạn nhịp.
Sau khi mọi thứ ổn định, Hoàng Duy nói, giọng trầm và dịu dàng:
“Bạn nên nghỉ ngơi một chút. Cường độ làm việc quá cao sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.”
“Dạ… em muốn hoàn thành phần còn lại trước khi nghỉ ạ,” cô đáp, nhưng giọng đã khàn, mệt mỏi.
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng lo lắng:
“Được thôi, nhưng đừng ép bản thân quá. Chúng ta còn nhiều việc khác cần phối hợp.”
Khoảng thời gian yên lặng trôi qua. Mưa ngoài cửa sổ rơi đều, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào căn phòng, tạo ra một không gian vừa tĩnh lặng vừa ấm áp. Linh An cảm thấy trái tim mình rối bời, vừa muốn gần anh, vừa sợ cảm xúc của bản thân sẽ lộ ra.
Khi cô quay sang chỉnh lại tệp tài liệu, Hoàng Duy bước tới, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô:
“Bạn nhìn mệt quá. Hãy để tôi pha cho bạn một tách trà nóng.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống:
“Dạ… em không muốn làm phiền anh.”
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng:
“Không phiền đâu. Bạn cần nghỉ ngơi.”
Khoảnh khắc anh cúi xuống pha trà, mùi trà thoang thoảng, tiếng mưa rơi, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ – tất cả tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa tĩnh lặng. Linh An cảm nhận trái tim mình rung lên từng nhịp, vừa lo lắng, vừa thích thú.
Khi tách trà nóng được đặt trước mặt cô, Hoàng Duy đứng gần, ánh mắt nhìn cô dịu dàng:
“Uống đi, giúp bạn tỉnh táo hơn.”
Cô cầm tách, nhìn anh, tim đập mạnh, giọng lí nhí:
“Cảm ơn anh… anh luôn quan tâm đến em.”
Anh gật đầu, ánh mắt thoáng dịu dàng, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
“Tôi quan tâm đến bạn, không chỉ vì công việc, mà còn vì… bạn.”
Linh An sững lại, tim nhói lên. Lời nói của anh không quá dài, nhưng chứa đầy ý nghĩa, khiến cô vừa bối rối, vừa hạnh phúc. Cảm giác rối bời trong tâm hồn cô như được khuấy động, nhưng đồng thời lại mang đến một luồng cảm xúc ngọt ngào, khó tả.
Một vài giờ nữa trôi qua, họ hoàn tất phần nội dung. Mưa cũng ngừng hẳn, chỉ còn những hạt mưa lăn trên cửa kính, phản chiếu ánh sáng đèn đường. Linh An đứng dậy, hơi mệt nhưng tim vẫn còn rộn ràng.
Hoàng Duy đứng cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô:
“Bạn làm rất tốt hôm nay. Tôi tin khách hàng sẽ đánh giá cao nỗ lực của chúng ta.”
Cô mỉm cười, tim vẫn đập nhanh:
“Em… em cũng cảm thấy may mắn khi được làm việc cùng anh.”
Khoảng cách giữa họ, ánh mắt dịu dàng và cử chỉ quan tâm khiến Linh An nhận ra rằng tình cảm cô dành cho Hoàng Duy không còn đơn thuần là ngưỡng mộ hay rung động công việc nữa – mà đã trở thành một cảm xúc sâu sắc, tinh tế, và khó có thể kìm nén.
Trên đường về nhà, Linh An nhắm mắt lại, hồi tưởng từng khoảnh khắc trong chiều mưa. Những ánh mắt, cử chỉ, lời nói không nhiều nhưng đầy ý nghĩa, khiến cô vừa rối bời, vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ:
"Mưa chiều hôm nay… đã làm tim mình rối bời, nhưng cũng khiến mình nhận ra một điều: cảm xúc này… thật sự là của riêng mình, dành cho anh ấy."
Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, mở laptop ghi nhật ký:
"Mưa chiều hôm nay… ánh mắt anh đã nói thay cho tất cả. Không cần lời nói, tôi cảm nhận được sự quan tâm, tin tưởng, và cả điều gì đó… sâu sắc hơn. Tim mình vừa rối bời vừa hạnh phúc. Có lẽ… những cơn mưa, ánh mắt và cảm xúc này sẽ còn dẫn lối cho chúng tôi, giúp hiểu nhau hơn bất cứ lời nói nào."
Ngoài cửa sổ, thành phố về đêm tĩnh lặng, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua những vệt mưa còn sót lại, tạo nên một không gian vừa lãng mạn, vừa yên bình. Linh An nhắm mắt lại, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp len vào trái tim – từ công việc, từ cơ hội, và từ một người đặc biệt, đang dần chiếm lấy trái tim cô, khiến cô không thể nào quên.
Trong văn phòng trống, Hoàng Duy đứng nhìn ra thành phố, ánh mắt trầm tư:
"Cô ấy… khiến tôi không thể rời mắt. Không chỉ vì năng lực, mà còn vì cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua. Tôi muốn bảo vệ cô ấy, muốn ở bên cô ấy, và dường như… ánh mắt cũng đã nói thay cho những lời tôi chưa từng thốt ra."
Đêm muộn khép lại, nhưng câu chuyện giữa Linh An và Hoàng Duy vẫn tiếp tục, với những ánh mắt, những cảm xúc không lời và một hành trình lãng mạn, đầy thách thức phía trước…