Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khung cửa kính của văn phòng công ty Bright Art, chiếu xuống bàn làm việc của nữ chính – Lục Nhược Ly. Cô đang chỉnh sửa bản thiết kế cuối cùng cho dự án hợp tác giữa công ty mình và tập đoàn lớn. Nhược Ly là một cô gái 24 tuổi, năng động, tươi sáng, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy vui vẻ với nụ cười tự nhiên. Hôm nay, cô cảm thấy hơi hồi hộp, bởi lần đầu tiên sẽ gặp CEO của tập đoàn – Hàn Dạ Minh, một người nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm nghị và ít khi thể hiện cảm xúc ngoài công việc.
Nhược Ly hít một hơi sâu, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, vừa nhìn vào chiếc laptop vừa thầm nhủ: “Lần này nhất định phải để anh ấy thấy mình là người chuyên nghiệp…” Nhưng ngay khi nhấc mắt lên, điện thoại rung báo tin nhắn từ trợ lý:
"CEO Hàn đã tới, chờ sẵn ở phòng họp tầng 12."
Nhược Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô lắc đầu cười khẽ, tự nhủ: “Chỉ là gặp mặt thôi mà, có gì mà hồi hộp quá vậy nhỉ?”
Khi Nhược Ly bước vào phòng họp, ánh mắt cô lập tức bị hút vào một chàng trai đứng tựa cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, khiến vẻ ngoài lạnh lùng càng trở nên sắc nét. Hàn Dạ Minh – CEO nổi tiếng của tập đoàn Bright, nhìn qua cửa kính, đôi mắt màu hổ phách như đọc thấu suy nghĩ của cô. Anh không cười, không nói lời chào đầu tiên, chỉ gật nhẹ.
Nhược Ly cúi đầu chào, mỉm cười:
“Chào anh, tôi là Lục Nhược Ly, rất vui được hợp tác trong dự án lần này.”
Hàn Dạ Minh nhướn mày, giọng trầm, dứt khoát:
“Đặt tài liệu xuống đây.”
Nhược Ly hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng tuân thủ. Cô đặt bản thiết kế lên bàn, cảm giác hơi căng thẳng vì ánh mắt nam chính quá sắc bén. Nhưng thay vì sợ hãi, cô tự nhủ: “Mình phải chuyên nghiệp, không được để anh ấy thấy mình lúng túng.”
Cuộc họp bắt đầu. Hàn Dạ Minh cầm bản thiết kế, lướt qua từng trang một cách nhanh chóng. Cô cảm nhận được sự tập trung tuyệt đối trong ánh mắt anh, nhưng đồng thời cũng thấy một chút khó chịu: mọi lời nhận xét đều rất trực tiếp, không khen một câu nào.
“Bố cục ở phần trình bày sản phẩm chưa rõ ràng. Màu sắc thiếu điểm nhấn. Chúng ta cần chỉnh lại.”
Nhược Ly mím môi, không khỏi buồn lòng. Nhưng cô vẫn mỉm cười:
“Vâng, tôi sẽ chỉnh lại ngay.”
Hàn Dạ Minh nhấc mắt, nhìn thẳng vào cô:
“Không phải chỉ nói ‘vâng’, mà phải hiểu rõ vấn đề. Tôi muốn thấy phương án chi tiết trong hôm nay.”
Nhược Ly gật đầu, cảm giác áp lực tăng lên. Nhưng trong đầu cô, một ý nghĩ nhẹ nhàng nảy ra: “Anh ấy khó tính thật, nhưng chắc chắn sẽ công bằng nếu mình làm tốt.”
Sau vài phút căng thẳng, cuộc họp có vẻ dịu đi khi Hàn Dạ Minh quay sang một số trợ lý để bàn về chi tiết kỹ thuật. Nhược Ly hít một hơi, định rời phòng thì trượt chân vì vội vàng. May mắn, một bàn tay lạnh lùng nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm ấm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khiến cô giật mình. Nhìn lên, Hàn Dạ Minh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cô với vẻ nửa quan sát, nửa khó chịu:
“Đừng để chuyện nhỏ làm mất tập trung.”
Nhược Ly đỏ mặt, tự rút tay ra, mỉm cười:
“Cảm ơn… Tôi không sao.”
Hàn Dạ Minh chỉ gật nhẹ, quay lại tập trung vào công việc, nhưng Nhược Ly cảm giác có gì đó lạ trong ánh mắt anh. Nó không hẳn là khó chịu, mà là… quan sát.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nhược Ly bước ra ngoài, lòng vẫn băn khoăn. Cô dừng lại nhìn xuống bàn tay vừa được anh đỡ lúc nãy, thầm nghĩ: “Người này… lạnh lùng thật, nhưng sao lại khiến mình có cảm giác an toàn kỳ lạ?”
Khi cô đang chuẩn bị rời đi, điện thoại rung. Tin nhắn từ trợ lý:
"CEO Hàn muốn gặp cô sau giờ họp. Mang theo bản chỉnh sửa sớm nhất có thể."
Nhược Ly thở dài, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay sẽ chỉ là bắt đầu cho một chuỗi sự kiện không ngờ. Nhưng trong thâm tâm, một cảm giác tò mò mạnh mẽ trỗi dậy: “Anh ấy rốt cuộc là người thế nào?”
Buổi trưa, trong phòng làm việc của Hàn Dạ Minh, Nhược Ly mang bản chỉnh sửa đến. Anh ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén nhưng lại có chút… chú ý. Khi nhìn qua bản thiết kế, anh thốt lên một tiếng nhẹ, gần như là bất ngờ:
“Phần bố cục này… khá ổn.”
Nhược Ly không dám tin tai mình, thốt lên:
“Anh… anh khen tôi ạ?”
Hàn Dạ Minh nhấc mắt, giọng vẫn lạnh nhưng trầm:
“Chỉ là công việc. Nhưng… làm tốt thì tôi cũng ghi nhận.”
Cô mỉm cười, lòng rộn ràng, cảm giác vui sướng len lỏi từng tế bào. Dường như, lần đầu tiên, cô thấy được sự mềm mại trong con người tưởng chừng lạnh lùng ấy.
Buổi chiều, Nhược Ly bước ra khỏi phòng, lòng nhẹ nhõm, nhưng không khỏi tự nhủ: “Người này thật sự khó gần… nhưng lại khiến mình muốn hiểu hơn. Sao lại kỳ lạ thế này nhỉ?”
Trên đường về, cô vô tình nghĩ đến khoảnh khắc anh đỡ tay cô sáng nay. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt tươi sáng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Mình sẽ chứng minh cho anh thấy, mình không chỉ xinh đẹp mà còn có năng lực!”