Ngày hôm sau, văn phòng Bright Art vẫn rộn ràng tiếng máy in, bàn phím gõ đều đều và tiếng trò chuyện nhỏ từ các đồng nghiệp. Lục Nhược Ly vừa bước vào phòng, tay cầm cốc cà phê nóng hổi, vừa mở laptop chuẩn bị cho buổi họp sáng quan trọng với Hàn Dạ Minh.
Cô nhăn mày khi nhìn thấy email từ trợ lý CEO:
"Sáng nay CEO muốn duyệt toàn bộ bản thiết kế cuối trước khi gửi cho đối tác. Hãy chuẩn bị kỹ càng."
Nhược Ly thở dài, nhún vai, tự nhủ: “Chỉ cần hôm nay không mắc lỗi gì là được… không hiểu sao tim lại đập mạnh mỗi khi nghĩ đến anh ấy.”
Khi cô bước vào phòng họp, Hàn Dạ Minh đã ngồi đó, gương mặt nghiêm nghị như thường lệ. Anh nhấc mắt nhìn Nhược Ly, giọng lạnh lùng:
“Bản thiết kế mới nhất đâu?”
Nhược Ly đặt bản in lên bàn, hơi run tay, nhưng cố giữ nụ cười:
“Đây ạ, tôi đã chỉnh sửa theo yêu cầu hôm qua.”
Hàn Dạ Minh lướt qua bản thiết kế nhanh chóng. Chẳng nói gì, anh chỉ nhíu mày, ánh mắt sắc bén dừng lại ở một chi tiết: “Phần phối màu này… chưa ổn.”
Nhược Ly hơi hốt hoảng. Cô đã mất cả đêm để cân nhắc màu sắc cho dự án, giờ nghe anh nói chưa ổn khiến cô vừa buồn vừa lo.
“Anh… anh có thể chỉ rõ hơn không ạ?” – cô cố hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Hàn Dạ Minh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm:
“Thiếu sự tương phản và nhấn mạnh sản phẩm chính. Đây là điều cơ bản, sao cô lại bỏ qua?”
Nhược Ly đỏ mặt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Vâng… tôi sẽ chỉnh ngay.”
Anh gật nhẹ, quay sang trợ lý:
“Cô ấy sẽ sửa xong trước buổi trưa, theo dõi sát sao.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nhược Ly bước ra hành lang, thở dài. Cô vừa cảm thấy áp lực vừa hơi bực mình vì bị phê bình công khai. Cô tự nhủ: “Anh ấy quá khó tính… nhưng chắc chắn là công bằng.”
Đúng lúc đó, điện thoại rung. Tin nhắn từ một đồng nghiệp:
"Nhược Ly, phần phối màu anh Dạ Minh nói chưa ổn, cậu thử đưa thêm chi tiết nhấn mạnh xem sao."
Nhược Ly hít sâu, quyết định quay lại phòng làm việc. Cô mở laptop, bắt đầu chỉnh sửa từng chi tiết. Nhưng vừa tập trung, cô nghe tiếng bước chân nhanh từ phía sau.
“Cô Nhược Ly, cô làm gì vậy?” – giọng Hàn Dạ Minh vang lên, lạnh lùng.
Nhìn lên, cô thấy anh đứng ngay cửa phòng, ánh mắt nghiêm nghị. Cô hơi giật mình, nhưng vẫn giữ nụ cười:
“Tôi… đang sửa bản thiết kế ạ.”
Anh nhíu mày, bước lại gần bàn:
“Đây là bản mới nhất sao? Tôi thấy phần nhấn sản phẩm vẫn chưa rõ ràng.”
Nhược Ly cảm thấy khó chịu một chút. Cô đã cố gắng chỉnh sửa cả buổi sáng, giờ nghe anh nói vẫn chưa ổn, lòng chùng xuống: “Anh ấy… có thật sự hiểu nỗ lực của mình không?”
Cô đáp, giọng hơi căng:
“Anh… anh có thể xem lại toàn bộ không? Tôi đã chỉnh theo ý anh rồi.”
Hàn Dạ Minh hơi chau mày, ánh mắt sắc bén:
“Xem lại? Tôi nói cái gì thì cô nghe cái đó. Đây là lần thứ ba tôi nhắc cô, cô cần tập trung vào điểm chính!”
Nhược Ly đỏ mặt, cảm giác bị trách móc công khai khiến cô vừa ấm ức vừa bực mình: “Sao anh lại cứ nhìn mình như thể mình làm gì sai vậy…”
Một lúc sau, Nhược Ly lùi lại, dự định giải thích, nhưng vô tình đẩy tay cốc cà phê trên bàn. Cốc nghiêng, cà phê trào ra, sắp tràn lên bản thiết kế. Cô hoảng hốt, vội vã đưa tay hốt.
“Chờ!” – Hàn Dạ Minh nhanh chóng túm tay cô, kéo lại. Ánh mắt anh lạnh nhưng hành động nhanh nhẹn khiến cô vừa bất ngờ vừa cảm thấy ấm lòng.
“Anh… anh đỡ cho tôi…” – cô lí nhí.
Anh gật, giọng vẫn trầm:
“Cẩn thận lần sau.”
Nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị ấy, Nhược Ly vừa thấy hơi khó chịu vì bị quở lại, nhưng cũng cảm thấy… an toàn một cách lạ kỳ. Cô thầm nghĩ: “Người này… vừa nghiêm nghị vừa tinh tế quá, không giống ai tôi từng gặp.”
Đến buổi trưa, Nhược Ly nhận được email phản hồi từ Hàn Dạ Minh. Trong đó có một dòng duy nhất:
"Phần nhấn sản phẩm vẫn chưa đủ nổi bật. Cô nên thử cách phối màu khác và gửi trước 3 giờ chiều."
Nhược Ly hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm:
“Anh ấy… có thật sự khó tính đến mức này không? Mình đã cố rồi mà…”
Cô quay lại bàn làm việc, tập trung chỉnh sửa. Nhưng không khí căng thẳng khiến cô nhớ lại cảnh sáng nay – khi anh đỡ tay cô khỏi cà phê tràn. Một cảm giác vừa bực vừa… ấm áp len lỏi trong lòng.
Buổi chiều, Nhược Ly gửi bản thiết kế mới tới Hàn Dạ Minh. Chỉ vài phút sau, anh bước vào văn phòng, ánh mắt sắc bén quét qua bản in:
“Cô đã cố gắng hơn, nhưng vẫn còn một số chi tiết chưa ổn. Tôi muốn cô thử thêm vài tone màu nổi hơn và nhấn vào chi tiết sản phẩm chính.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng tập trung ấy, Nhược Ly chỉ biết cắn môi, nhún vai:
“Vâng… tôi sẽ thử.”
Nhưng trong thâm tâm, cô lại nghĩ: “Anh ấy thực sự quan tâm đến từng chi tiết… dù cách nói hơi… khó gần.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Hàn Dạ Minh đứng gần bàn, ánh mắt nhìn bản thiết kế, tay thỉnh thoảng đặt lên cốc cà phê. Nhược Ly không thể rời mắt khỏi anh. Cô cảm thấy vừa áp lực vừa tò mò về con người này.