Buổi sáng thứ hai sau hiểu lầm nhỏ hôm trước, Lục Nhược Ly bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Những lời khen cùng hành động âm thầm quan tâm của Hàn Dạ Minh vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… hôm qua đã giúp mình rất nhiều… mình phải làm tốt hơn nữa để anh ấy thấy nỗ lực của mình.”
Nhưng khi vừa ngồi vào bàn, Nhược Ly nhận thấy Hàn Dạ Minh đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo cô. Cảm giác tim đập nhanh lại ùa về. Cô hít sâu, chỉnh lại tư thế, tự nhủ: “Bình tĩnh… chỉ là công việc thôi.”
“Nhược Ly.” – giọng anh trầm, dứt khoát, khiến cô ngay lập tức ngoảnh lại.
“Dạ…” – Nhược Ly đáp, hơi run run, ánh mắt lúng túng.
Hàn Dạ Minh bước vào phòng, đứng cạnh bàn cô, khoảng cách chỉ đủ để cảm nhận hơi ấm từ anh. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm nhưng khẽ:
“Hôm nay tôi muốn cô hoàn tất bản phối màu trước trưa. Tôi sẽ ở đây hỗ trợ cô.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm, Nhược Ly đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc gần mình, vừa nghiêm nghị vừa khiến tim mình loạn nhịp…”
Cả buổi sáng, Hàn Dạ Minh đứng cạnh, âm thầm quan sát và hướng dẫn cô từng chi tiết. Khi Nhược Ly lúng túng với phần gradient màu, anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, hướng dẫn cách chỉnh sửa:
“Cô thử kéo nhẹ gradient từ đây, rồi quan sát kết quả. Không cần vội, tôi ở đây hỗ trợ cô.”
Nhìn hành động ấy, Nhược Ly đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh ấy… cận kề, nhưng không quá áp lực… sao lại dễ khiến tim mình rung động đến vậy?”
Trong lúc làm việc, Nhược Ly vô tình chạm tay vào tách cà phê. Hàn Dạ Minh nhanh chóng đưa tay giữ giúp cô, ánh mắt nhìn cô đầy tinh tế:
“Cẩn thận, nóng.” – giọng anh trầm, nhưng dịu dàng.
Nhìn ánh mắt ấy, Nhược Ly thầm nghĩ: “Mỗi hành động nhỏ của anh ấy… đều khiến tim mình rộn ràng…”
Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và nhịp thở nhẹ nhàng. Nhìn Hàn Dạ Minh đứng gần, Nhược Ly cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa khắp người, tim đập nhanh hơn.
Khi gần trưa, bản phối màu gần hoàn tất. Hàn Dạ Minh cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn từng chi tiết, vô tình gần Nhược Ly đến mức cô cảm nhận được hơi thở anh.
Anh nhíu mày, giọng trầm nhưng khẽ:
“Cô đã tiến bộ nhiều. Nhưng chi tiết này… tôi muốn cô thử thêm một phương án khác.”
Nhìn anh nghiêm nghị nhưng quan tâm, Nhược Ly đỏ mặt, hít sâu:
“Vâng… tôi sẽ thử ngay.”
Cả hai cùng làm việc sát nhau, khoảnh khắc này khiến tim Nhược Ly vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Cô nhận ra rằng sự gần gũi nhưng rụt rè của Hàn Dạ Minh khiến cô rung động hơn bất cứ khi nào.
Sau khi hoàn tất bản phối màu, Hàn Dạ Minh quay sang cô, ánh mắt sắc nhưng dịu:
“Cô hôm nay làm tốt. Tôi đánh giá cao nỗ lực của cô.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng ấy, Nhược Ly đỏ mặt, tim rộn ràng: “Anh ấy… lần đầu tiên khen mình rõ ràng đến vậy… thật sự hạnh phúc.”
Nhìn cô đỏ mặt, Hàn Dạ Minh nhíu mày, giọng trầm:
“Cô không cần quá run rẩy. Tôi thấy nỗ lực của cô, và tôi để ý đến điều đó.”
Nhìn ánh mắt anh, Nhược Ly cảm thấy tim mình rộn ràng đến mức không thở nổi. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… cận kề, nhưng vẫn rụt rè… sao lại dễ thương đến vậy?”
Buổi chiều, khi Nhược Ly thu dọn đồ đạc, Hàn Dạ Minh bất ngờ đứng gần, giọng trầm:
“Tôi sẽ đưa cô về. Cẩn thận ngoài đường.”
Nhìn anh đứng gần, ánh mắt dịu dàng, Nhược Ly đỏ mặt:
“Dạ… cảm ơn anh.”
Trên đường ra, cả hai đi sát nhau, không nói nhiều, nhưng khoảng cách gần khiến tim Nhược Ly đập nhanh từng nhịp. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở, ánh mắt và sự quan tâm âm thầm của Hàn Dạ Minh.
Khi đến cổng văn phòng, Hàn Dạ Minh cúi đầu nhìn cô, giọng trầm:
“Ngày mai cô có thể đến sớm một chút để tôi hướng dẫn thêm về bản phối màu.”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng tinh tế, Nhược Ly đỏ mặt, tim đập rộn ràng:
“Vâng… tôi sẽ cố gắng.”
Hàn Dạ Minh gật nhẹ, bước đi trước cô, nhưng ánh mắt vẫn lén liếc nhìn. Nhược Ly thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc gần mình, cận kề nhưng vẫn rụt rè… khiến tim mình vừa lo lắng vừa hạnh phúc.”
Trở về nhà, Nhược Ly vẫn cảm giác rộn ràng từ buổi sáng và chiều. Cô ngồi trước laptop, nghĩ về những hành động nhỏ của Hàn Dạ Minh – nhấc bút giúp, cẩn thận giữ tay cô khi chỉnh sửa, đứng sát nhưng không áp lực.
Cô thầm mỉm cười: “Anh ấy… cận kề, nhưng vẫn rụt rè… từng hành động đều khiến tim mình rung động… từ hôm nay, mình sẽ chú ý hơn, vừa học hỏi công việc, vừa để tim mình đón nhận anh ấy.”