anh chỉ của em

Chương 8: Hai người đối mặt với hiểu lầm nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Lục Nhược Ly bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Hình ảnh Hàn Dạ Minh xuất hiện đúng lúc giúp cô xử lý tình huống hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thật sự quan tâm đến mình… Nhưng hôm nay… liệu có chuyện gì bất ngờ không?”

Nhưng khi cô vừa đến bàn làm việc, một email từ đối tác khiến cô hơi nhíu mày. Họ yêu cầu một vài chỉnh sửa cuối cùng trước buổi họp trực tuyến trưa nay. Nhìn đồng hồ, Nhược Ly thấy thời gian rất eo hẹp.

Cô lập tức bắt tay vào chỉnh sửa, tập trung tối đa. Trong lúc loay hoay với phần chi tiết hình ảnh, một đồng nghiệp gọi cô:

“Nhược Ly, sếp Hàn có nhắn anh ấy muốn gặp cô gấp!”

Nhìn điện thoại, Nhược Ly cảm thấy hơi hoang mang: “Gặp gấp… chắc là để thảo luận thêm về bản phối màu.”

Cô nhanh chóng đến phòng họp, nơi Hàn Dạ Minh đã có mặt. Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc bén, nhìn vào cô một cách nghiêm nghị nhưng tinh tế.

“Chào buổi sáng. Cô đã chuẩn bị xong chưa?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Nhìn anh đứng đó, Nhược Ly đỏ mặt, cố gắng mỉm cười:

“Dạ… tôi đang hoàn tất một số chi tiết cuối cùng.”

Trong lúc Nhược Ly trình bày chi tiết, Hàn Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt liếc qua màn hình laptop. Anh dừng lại, giọng trầm nhưng nghiêm nghị:

“Phần này tôi thấy chưa ổn lắm. Tại sao cô lại chọn tone màu này?”

Nhìn ánh mắt tập trung và nghiêm nghị của anh, Nhược Ly cảm thấy hơi áp lực. Cô giải thích:

“Dạ… tôi muốn nhấn sản phẩm chính nổi bật, nhưng vẫn hài hòa với tổng thể. Tôi cũng tham khảo phản hồi từ anh hôm qua…”

Hàn Dạ Minh nghe xong, giọng trầm:

“Nhưng tôi vẫn thấy chưa đạt yêu cầu. Cần chỉnh lại chi tiết này.”

Nhìn vẻ nghiêm nghị ấy, Nhược Ly cảm thấy hơi nản, thầm nghĩ: “Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc với mình thế này… liệu mình có làm tốt không?”

Sau vài phút căng thẳng, Nhược Ly vô tình làm rơi một tờ giấy quan trọng. Khi cúi xuống nhặt, cô vô tình chạm vào tay Hàn Dạ Minh. Anh dừng lại, nhìn cô một giây lâu, rồi thốt lên:

“Cẩn thận.” – Giọng anh vẫn trầm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút dịu dàng.

Nhìn ánh mắt ấy, Nhược Ly đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc nghiêm nghị, lúc lại dịu dàng… thật khó hiểu… nhưng sao lại khiến tim mình rung động?”

Vừa lúc đó, trợ lý nhắn tin:

"CEO Hàn vừa nhận được cuộc gọi từ đối tác, họ nhấn mạnh cần hoàn tất trong 30 phút."

Nhìn thời gian eo hẹp, Nhược Ly hốt hoảng. Cô bối rối, loay hoay với laptop và tài liệu. Hàn Dạ Minh đứng cạnh, ánh mắt nhìn cô, nhưng do khoảng cách và góc nhìn, anh không thấy cô đang lúng túng.

Nhìn hành động của Nhược Ly, anh nhíu mày, giọng hơi khẽ:

“Cô… có vẻ không tập trung.”

Nhìn anh nói vậy, Nhược Ly đỏ mặt, hơi bực bội: “Anh ấy… hiểu lầm mình sao? Mình đang cố gắng hết sức mà…”

Cả hai lúc này, vô tình rơi vào hiểu lầm nhỏ: Hàn Dạ Minh nghĩ Nhược Ly mất tập trung, còn cô lại cảm thấy anh nghiêm khắc, khó gần. Không khí giữa hai người căng thẳng nhẹ, nhưng vẫn đầy hút hồn.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị giãi bày, Hàn Dạ Minh bất ngờ cúi xuống kiểm tra chi tiết trên màn hình. Khoảnh khắc anh đứng gần, Nhược Ly cảm thấy tim đập nhanh, bối rối.

“Chi tiết này cần chỉnh lại. Tôi sẽ hướng dẫn cô cách làm.” – Anh nói, giọng trầm nhưng tinh tế.

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng không hề trách móc, Nhược Ly thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: “Anh ấy… thực sự quan tâm đến công việc và đến mình… mặc dù lúc đầu có hiểu lầm.”

Trong 30 phút tiếp theo, Hàn Dạ Minh ngồi cạnh Nhược Ly, chỉ dẫn từng chi tiết một cách cẩn thận. Anh không hề tỏ ra giận dữ hay khó chịu, mà chỉ tập trung hướng dẫn. Khoảnh khắc cả hai gần nhau, Nhược Ly cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng.

Cô thầm nghĩ: “Anh ấy… dù nghiêm khắc, nhưng thực sự quan tâm và sẵn sàng giúp mình… sao tim mình lại rung động thế này?”

Họ cùng nhau hoàn thành bản phối màu, gửi cho đối tác đúng hạn. Nhìn tác phẩm hoàn chỉnh, Hàn Dạ Minh nhìn cô, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Cô hôm nay làm tốt. Tôi đánh giá cao nỗ lực và tinh thần tập trung của cô.”

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng ấy, Nhược Ly không khỏi đỏ mặt, tim rộn ràng: “Anh ấy… đang khen mình… thật sự khiến mình hạnh phúc.”

Sau khi gửi thành công, Nhược Ly định thu dọn đồ đạc thì Hàn Dạ Minh bước lại gần, giọng trầm:

“Cô ổn chứ?”

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm, Nhược Ly mỉm cười, giọng run run:

“Vâng… tôi ổn. Cảm ơn anh.”

Anh gật nhẹ, cúi xuống nhặt vài tài liệu rơi trên bàn, vô tình chạm tay cô lần nữa. Khoảnh khắc này khiến tim Nhược Ly đập mạnh, cô thầm nghĩ: “Anh ấy… luôn xuất hiện đúng lúc… luôn bảo vệ và quan tâm mình… sao lại dễ thương đến vậy?”

Buổi chiều kết thúc, Nhược Ly bước ra khỏi văn phòng với tâm trạng vừa căng thẳng vừa rộn ràng. Cô hít sâu, thầm nghĩ: “Từ hôm nay, mình sẽ cố gắng không chỉ vì công việc, mà còn vì muốn anh ấy thấy nỗ lực và sự quan tâm của mình.”

Cô nhìn về phía phòng Hàn Dạ Minh, ánh mắt tràn đầy háo hức. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm và sủng ngọt xen hiểu lầm nhỏ từ nam chính, khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ và mở ra một mạch tình cảm mới đầy hấp dẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×