ánh đèn hậu trường

Chương 4: Khởi đầu mối quan hệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư ở công ty, Linh bắt đầu quen dần với nhịp sống căng thẳng nhưng chuyên nghiệp tại văn phòng. Dù vẫn còn bỡ ngỡ trước môi trường 18+, cô dần học cách kiểm soát cảm xúc, quan sát và ghi chép mọi chi tiết cần thiết cho công việc.

Sáng hôm đó, Khải bất ngờ gọi Linh lên bàn họp:

“Dự án mới sắp bắt đầu. Tôi muốn cô là trợ lý trực tiếp, theo sát quá trình sản xuất. Không chỉ sắp xếp, mà còn phải đề xuất ý tưởng, theo dõi tiến độ và giải quyết phát sinh.”

Linh hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt Khải nghiêm nghị khiến cô hiểu rằng đây vừa là cơ hội, vừa là thử thách.

Trong buổi họp, cô quan sát Khải điều phối diễn viên, chỉnh ánh sáng, hướng dẫn góc máy. Anh nghiêm túc, nhưng đôi lúc ánh mắt lướt qua Linh, như muốn đánh giá cô – và Linh nhận ra rằng Khải là người khó nắm bắt, nhưng cũng đầy công tâm.

Sau buổi họp, Khải dắt Linh vào phòng quay, nơi một số cảnh thử nghiệm đang diễn ra. Anh nói nhỏ:

“Cô phải ghi chú kỹ. Những cảnh nhạy cảm không chỉ là hình ảnh, mà còn là cảm xúc, phản ứng của diễn viên. Hiểu được điều này, cô mới có thể phối hợp tốt.”

Linh gật đầu, tim đập nhanh. Cô quan sát và ghi chép, đồng thời học cách đọc người – diễn viên nào căng thẳng, ai tự tin, ai cần hỗ trợ.

Giữa buổi, có một tình huống xảy ra: một diễn viên nam quên thoại, gây gián đoạn. Linh lập tức đề xuất cách giải quyết:

“Anh có thể thử nhắc thoại từ phía ngoài góc máy, để không làm gián đoạn cảnh quay.”

Khải nhìn cô, ánh mắt hơi bất ngờ:

“Cô… biết cách xử lý tình huống nhanh như vậy? Ấn tượng đấy.”

Linh đỏ mặt, nhưng cảm thấy vừa tự hào vừa gần gũi hơn với Khải. Khoảnh khắc này đánh dấu sự tin tưởng đầu tiên giữa họ – không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người hỗ trợ nhau trong áp lực công việc.

Buổi chiều, khi cả nhóm nghỉ giải lao, Linh và Khải cùng ngồi bên bàn cà phê nhỏ.

Khải cười khẽ:

“Ngày đầu, cô có vẻ rất bỡ ngỡ. Giờ thì khác rồi.”

Linh nở nụ cười, ánh mắt long lanh:

“Em… đang cố gắng. Cảm ơn anh đã chỉ dẫn.”

Khải nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn giữ một chút nghiêm nghị:

“Cô nên nhớ, trong công việc này, chỉ người biết kiểm soát cảm xúc và hiểu cách vận hành mới sống sót. Cả áp lực và cám dỗ đều rất… khắc nghiệt.”

Linh gật đầu, trong lòng dấy lên cảm giác vừa tò mò, vừa lo lắng: công ty không chỉ thử thách kỹ năng, mà còn thử thách con người cô về mọi mặt – cảm xúc, đạo đức và sự kiên cường.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, hắt lên hai người, tạo nên một khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi giữa thế giới đầy áp lực này. Linh nhận ra rằng, mối quan hệ với Khải sẽ không chỉ là công việc – mà còn là sự kết nối tinh tế, đầy cám dỗ và thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×