Một buổi tối thứ sáu, Huy Vũ bất ngờ mời Linh Chi đi ăn tối tại một nhà hàng nhỏ, nằm trên tầng thượng của một tòa nhà với view thành phố rực rỡ ánh đèn. Không gian ấm cúng, ánh nến lung linh tạo cảm giác riêng tư và lãng mạn.
Linh Chi bước vào, hơi bất ngờ trước sự chu đáo của Huy Vũ: bàn đã được đặt sẵn, ghế ngồi hướng ra cảnh đẹp bên ngoài. Cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.
Huy Vũ mỉm cười, giọng trầm ấm:
“Cô đã làm việc rất chăm chỉ cả tuần. Đây là món quà nhỏ để cô thư giãn.”
Trong bữa tối:
Họ trò chuyện về công việc, sở thích cá nhân, và những ước mơ. Ánh mắt Huy Vũ luôn dõi theo Linh Chi, khiến cô cảm nhận sự quan tâm và chú ý đặc biệt.
Khi Linh Chi kể về một kỷ niệm tuổi thơ, Huy Vũ nghiêng người, ánh mắt ấm áp và dịu dàng, khiến Linh Chi cảm thấy bình yên và được che chở.
Một vài khoảnh khắc, tay họ vô tình chạm nhau, ánh mắt họ giao nhau trong giây lát, cả hai cùng cảm nhận sức hút tinh tế nhưng đầy lãng mạn.
Sau bữa tối, họ ra ban công tầng thượng, nhìn ra thành phố sáng rực dưới ánh đèn. Huy Vũ nhẹ nhàng nắm tay Linh Chi, giọng trầm ấm:
“Cô biết không, những khoảnh khắc như thế này khiến tôi thấy… thật gần cô.”
Linh Chi đỏ mặt, tim đập rộn ràng:
“Em… em cũng vậy. Bên anh, em thấy thật bình yên.”
Khoảnh khắc này đánh dấu sự tiến triển tinh tế trong mối quan hệ, khi tình cảm không chỉ dừng lại ở cảm xúc công sở, mà còn gợi cảm và lãng mạn qua ánh mắt, nụ cười và cử chỉ gần gũi.