Đêm xuống, công ty vẫn sáng đèn. Linh Chi còn ở lại để hoàn thiện báo cáo dự án, bàn làm việc ngập trong các tài liệu và laptop mở sẵn. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím và ánh đèn dịu từ trần nhà.
Huy Vũ bất ngờ xuất hiện, tay cầm hai cốc cà phê:
“Cô làm việc muộn thế này sẽ mệt lắm. Uống một chút đi.”
Ánh mắt anh nhìn cô đầy quan tâm, khiến Linh Chi hơi đỏ mặt nhưng cảm thấy ấm lòng.
Họ cùng nhau ngồi làm việc, ánh sáng từ laptop và cốc cà phê tạo ra khung cảnh riêng tư và gần gũi. Mỗi khi Linh Chi gặp khó khăn, Huy Vũ khẽ đưa tay chỉ dẫn, ánh mắt dịu dàng, khiến cô cảm nhận sự tin tưởng và sự chú ý đặc biệt.
Một khoảnh khắc khiến Linh Chi đánh giá lại cảm xúc của mình:
Khi cô nghiêng người để viết, tóc rủ xuống vai, Huy Vũ khẽ chỉnh lại vài tài liệu trên bàn, vô tình bàn tay gần như chạm vào cô. Linh Chi hơi giật mình, tim đập nhanh, nhưng đồng thời cảm thấy một sức hút không thể chối từ.
Huy Vũ mỉm cười, giọng trầm ấm:
“Cô đã làm việc chăm chỉ. Nhìn cách cô tập trung, tôi… tôi thấy ấn tượng.”
Linh Chi lặng thinh, ánh mắt nhìn anh, cảm giác một sự kết nối tinh thần và cảm xúc sâu sắc vừa nhen nhóm.
Khi công việc hoàn tất, Huy Vũ đứng bên bàn, ánh mắt dịu dàng:
“Cô nên nghỉ ngơi. Một ngày dài như thế này, cô xứng đáng được thư giãn.”
Linh Chi cảm nhận sự chăm sóc tinh tế, vừa lãng mạn vừa gợi cảm một cách tế nhị, khiến trái tim cô rung động.
Trước khi ra về, Huy Vũ dịu dàng đặt tay lên vai cô:
“Hẹn gặp lại ngày mai. Chúng ta còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi muốn cô biết… tôi luôn ở bên cô.”