Doãn Băng dần quen với sự chiếm hữu của Lục Dạ, và cô bắt đầu khám phá thêm về con người anh ta. Cô nhận ra sự lạnh lùng của anh ta là một bức tường bảo vệ, che giấu những tổn thương sâu sắc.
Một buổi tối, khi Lục Dạ đang tắm, Doãn Băng lướt qua phòng thay đồ của anh ta. Cô vô tình nhìn thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ bị giấu kín trong ngăn kéo cuối cùng. Tò mò, cô mở ra và thấy một bức ảnh cũ kỹ: bức ảnh chụp một cậu bé mười tuổi, chính là Lục Dạ, đang đứng cùng một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng có vẻ buồn bã.
Điều khiến Doãn Băng chú ý là một vết sẹo lớn và thô ráp chạy dọc theo xương bả vai của Lục Dạ trong bức ảnh. Vết sẹo đó không phải là một vết thương nhỏ, mà là một dấu vết của một tai nạn hoặc chấn thương nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, Lục Dạ bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông. Anh ta nhìn thấy chiếc hộp gỗ mở và bức ảnh trong tay cô, ánh mắt anh ta lập tức trở nên sắc lạnh và giận dữ tột độ. Đây là lãnh địa cấm kỵ của anh ta.
"Ai cho phép em chạm vào đồ của anh?" Lục Dạ gằn giọng, giọng nói anh ta lạnh hơn cả băng.
Doãn Băng không hề sợ hãi. Cô biết đây là cơ hội để cô hiểu anh ta hơn. Cô không đưa ra lời giải thích mà chỉ nhìn thẳng vào bức ảnh, rồi nhìn sang vai trần của anh ta. Vết sẹo trong ảnh giờ đã mờ đi, nhưng vẫn còn đó, chạy dọc qua cơ thể rắn chắc của anh.
"Nó... xảy ra như thế nào?" Doãn Băng hỏi khẽ, ánh mắt cô đầy sự cảm thông.
Lục Dạ bước tới, giật lấy bức ảnh và ném chiếc hộp vào góc phòng. Anh ta dồn cô vào tường. "Đây không phải là việc của em. Em đã vi phạm hợp đồng."
Nhưng thay vì trừng phạt, anh ta lại dừng lại. Doãn Băng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên vai anh. Cô không hỏi nữa, chỉ dùng cái chạm để thể hiện sự thấu hiểu.
Cái chạm đó, đầy dịu dàng và không có chút khao khát thể xác nào, đã làm Lục Dạ hoàn toàn bất ngờ. Đó là lần đầu tiên, có người dám chạm vào vết thương lòng và thể xác của anh mà không bị anh đẩy ra.
Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm
Khoảnh khắc Gợi Cảm: Lục Dạ đứng đó, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi. Cơ thể rắn chắc, ướt át của anh ta áp sát vào Doãn Băng. Khi cô chạm vào vết sẹo, cơ thể anh ta co giật nhẹ vì sự nhạy cảm. Anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận cái chạm dịu dàng của cô.
Doãn Băng, nhìn vào vết sẹo và thấy được sự yếu đuối ẩn sâu trong con người mạnh mẽ này, cô đặt một nụ hôn nhẹ, trân trọng lên vết sẹo. Hành động đó mang ý nghĩa chữa lành. Lục Dạ ôm chặt lấy cô, cái ôm không còn mang tính chiếm hữu, mà là sự chấp nhận và khao khát được xoa dịu.
Tình Cảm: Doãn Băng đã vô tình xâm phạm lãnh địa cấm kỵ của Lục Dạ, nhưng lại là người duy nhất được phép chạm vào vết thương lòng của anh ta. Mối quan hệ của họ đã chuyển từ hợp đồng sang sự thấu hiểu và mở lòng.