1. Sự Tuyệt Vọng Và Khoản Nợ
Mưa tháng Mười ào ạt trút xuống, xối xả như muốn cuốn trôi cả thành phố Thâm Hải phồn hoa. Trần Kha Thi đứng co ro dưới mái hiên cũ kỹ của một tiệm cà phê đóng cửa, tay ôm chặt chiếc túi xách đã sờn rách. Cô không còn cảm thấy lạnh nữa, nỗi tuyệt vọng đã đóng băng mọi cảm giác.
Chỉ ba ngày trước, Kha Thi vẫn là một sinh viên kiến trúc sắp tốt nghiệp, một cô gái có tương lai tươi sáng, đang làm thêm tại một công ty thiết kế nhỏ. Giờ đây, cô là con nợ kếch xù.
Cú điện thoại định mệnh chiều hôm kia đã đưa cô vào vũng lầy. Bố cô, vì tin tưởng vào một phi vụ làm ăn ma mãnh, đã ký vào một giấy nợ năm tỷ đồng với bọn xã hội đen có tiếng. Cơn đột quỵ ngay sau đó đã khiến ông nằm bất động trên giường bệnh, để lại Kha Thi cùng gánh nặng không thể gánh vác.
Năm tỷ. Một con số khổng lồ, đủ để nghiền nát cuộc đời một cô gái nghèo.
“Hai mươi bốn tiếng nữa, nếu không có tiền, thì đừng trách bọn tao vô tình.” – Giọng nói gằn gọt của tên chủ nợ, A Đại, vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Kha Thi ngước nhìn trời. Cô đã thử mọi cách. Bán nhà? Căn hộ tập thể đó không đáng giá bao nhiêu. Vay mượn bạn bè? Không ai có thể giúp cô một số tiền lớn như thế. Bán thân? Ý nghĩ đó thoáng qua khiến cô rùng mình. Cô cần một phép màu, hoặc một thỏa thuận với quỷ dữ.
Cô lấy ra chiếc điện thoại cũ kỹ. Trong danh bạ chỉ có duy nhất một cái tên, một tia hy vọng mỏng manh: Trần Minh, bạn thân từ thuở nhỏ, hiện đang làm trợ lý cho một tập đoàn lớn... rất lớn.
"Minh, cứu tớ. Bố tớ... nợ năm tỷ. Tớ không còn đường nào rồi." Giọng Kha Thi nghẹn lại, nước mắt hòa với nước mưa.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. "Cậu đợi tớ. Đừng làm gì dại dột. Tớ sẽ cố gắng hết sức."
2. Lời Đề Nghị Bất Ngờ
Chín giờ tối. Kha Thi được đưa đến một nơi mà cả đời cô chưa từng nghĩ tới – Tòa nhà Lam Hải, trụ sở chính của Tập đoàn Lam Hải, một đế chế kinh doanh trị giá hàng tỷ đô la.
Trần Minh, trong bộ vest đen lịch lãm, trông như một người hoàn toàn xa lạ. Anh dẫn cô qua hành lang lót đá cẩm thạch lấp lánh, đến một căn phòng làm việc trên tầng cao nhất, nơi ánh đèn rực rỡ từ cửa sổ kính có thể nhìn thấy toàn cảnh Thâm Hải.
"Kha Thi, tớ đưa cậu đến gặp Tổng tài." Giọng Trần Minh căng thẳng.
Tổng tài Lam Hải. Ba chữ này vốn chỉ xuất hiện trên mặt báo kinh tế.
Căn phòng làm việc rộng lớn, tông màu đen-trắng lạnh lẽo, toát lên vẻ quyền lực tuyệt đối. Ánh sáng chỉ tập trung vào một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Lâm Duật Phong.
Anh khoác lên mình bộ vest Armani màu than chì, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt anh tuấn nhưng tuyệt đối lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một hồ băng. Anh không ngước lên nhìn Kha Thi ngay, mà chậm rãi đặt chiếc bút máy xuống, động tác dứt khoát và chậm rãi. Sự tĩnh lặng đó còn đáng sợ hơn cả một trận cuồng phong.
"Trần Minh, anh ra ngoài." Giọng nói trầm thấp, không chút cảm xúc, khiến Kha Thi cảm thấy mình chỉ là một món đồ vật vô tri.
Khi Trần Minh rời đi, Duật Phong cuối cùng cũng ngước nhìn cô. Ánh mắt đó lướt qua cô, đánh giá từ đầu đến chân một cách vô cảm.
"Cô là Trần Kha Thi? Con nợ năm tỷ?" Anh nói thẳng thừng, không hề vòng vo.
Kha Thi cảm thấy bị xúc phạm, nhưng tình thế không cho phép cô phản ứng. Cô gật đầu.
Duật Phong đẩy về phía cô một tập tài liệu mỏng, được đóng dấu kín đáo.
"Tôi có một đề nghị."
"Đề nghị gì?" Kha Thi nuốt nước bọt.
"Tôi cần một người vợ hợp đồng trong vòng một năm. Tôi sẽ trả cho cô mười tỷ đồng. Năm tỷ để trả nợ, năm tỷ còn lại là thù lao của cô."
Kha Thi sững sờ. Mười tỷ? Đây chính là phép màu, nhưng lại nhuốm màu sắc của sự giao dịch.
"Tại sao lại là tôi?"
Duật Phong nhếch môi, nụ cười thoáng qua lạnh lẽo như một lưỡi dao cạo. "Cô không có gì để mất. Gia cảnh đơn giản. Không có mối quan hệ phức tạp. Và quan trọng nhất... cô đang cần tiền đến mức không thể từ chối bất cứ giá nào."
3. Hợp Đồng Hôn Nhân
Kha Thi mở tập tài liệu ra. Tiêu đề in đậm: Hợp Đồng Hôn Nhân Hạn Định.
Các điều khoản được liệt kê rõ ràng, lạnh lùng như những quy tắc quân đội:
Thời hạn: 12 tháng, không gia hạn.
Quyền và Nghĩa vụ: Xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện xã giao cần thiết. Sống chung dưới một mái nhà.
Tuyệt mật: Không tiết lộ bản chất hợp đồng cho bất cứ ai.
Cấm kỵ: Không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau. Không được có tình cảm nam nữ ngoài hợp đồng.
Đền bù: Nếu vi phạm điều khoản 4, bên vi phạm phải bồi thường gấp ba lần thù lao.
Kha Thi đọc đến điều khoản 4 thì tay cô run lên. "Không can thiệp vào cuộc sống riêng tư... Không được có tình cảm...".
"Đừng lo lắng. Tôi không cần một người vợ thực sự. Tôi cần một công cụ để giải quyết vấn đề cá nhân và ổn định thị phi nội bộ tập đoàn. Chuyện giữa chúng ta sẽ chỉ là công việc thuần túy." Duật Phong như đọc được suy nghĩ của cô.
"Nhưng tại sao anh phải kết hôn giả? Anh có thể tìm bất cứ tiểu thư môn đăng hộ đối nào."
Đôi mắt băng giá của Duật Phong hơi lóe lên, nhưng ngay lập tức chìm xuống. "Đó là chuyện của tôi. Cô chỉ cần biết, tôi sẽ đưa cô mười tỷ và an toàn cho gia đình cô. Đổi lại, cô phải đóng vai vợ tôi một cách hoàn hảo trong 365 ngày."
Kha Thi cắn môi. Nhục nhã có đấy, nhưng sự sống còn của bố cô đang nằm trên bàn cân. Cô còn lựa chọn nào sao? Bố cô đang cần tiền phẫu thuật, và bọn xã hội đen không đợi được.
Cô cầm bút. "Nếu tôi ký, tiền sẽ được chuyển khi nào?"
"Ngay lập tức. Một nửa vào tài khoản cô. Nửa còn lại sẽ được ủy quyền thanh toán nợ ngay sáng mai, và được chuyển tiếp vào tài khoản riêng của cô khi hoàn thành hợp đồng."
Kha Thi cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cuộc đời cô đã rẽ sang một lối đi hoàn toàn khác, đột ngột và tàn nhẫn. Cô nhìn lại Duật Phong, người đàn ông này quá giàu có, quá quyền lực, nhưng cũng quá cô độc. Anh ta đang tìm kiếm điều gì qua cuộc hôn nhân giả này?
Cô hít một hơi sâu, sự kiên cường và lòng dũng cảm của một cô gái đã quen đối mặt với khó khăn trỗi dậy.
"Được. Tôi ký."
Kha Thi đặt bút xuống, ký vào cái tên Trần Kha Thi một cách dứt khoát. Giây phút mực khô trên giấy, cô không còn là cô gái sinh viên sắp ra trường nữa. Cô là vợ hợp đồng của Tổng tài Lam Hải.
4. Người Vợ Hợp Đồng
Duật Phong nhận lại bản hợp đồng, gương mặt không hề thay đổi. Anh bấm điện thoại nội bộ.
"Trần Minh, chuẩn bị tin tức. Thông báo với truyền thông rằng tôi sẽ kết hôn. Cô dâu là Trần Kha Thi. Sáng mai làm thủ tục đăng ký, sau đó đưa cô ấy về biệt thự Thanh Phong."
Anh quay sang Kha Thi, ánh mắt sắc lạnh không hề pha lẫn sự dịu dàng của một người chồng.
"Cô đã ký. Cô là bà Lâm. Từ giờ, cô phải sống theo các quy tắc tôi đặt ra tại biệt thự. Đừng bao giờ quên: đây chỉ là một giao dịch."
Kha Thi đứng dậy, ngẩng cao đầu. "Tôi sẽ tuân thủ hợp đồng, Tổng tài Lâm. Tôi sẽ hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo."
Cô đã bán thân mình, nhưng cô không bán đi lòng tự trọng.
Duật Phong hơi nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên trước sự kiên quyết của cô. Anh ta cứ nghĩ cô sẽ khúm núm.
"Tốt." Anh vẫy tay ra hiệu. "Trần Minh sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô. Về phần bố cô, ông ấy sẽ được chuyển đến bệnh viện tốt nhất với đội ngũ chăm sóc cao cấp, chi phí do tôi chi trả. Đó là ân huệ phụ tôi dành cho cô."
Lúc này, Kha Thi mới cảm thấy lòng mình ấm lên một chút. Ít nhất, cô đã cứu được bố.
"Cảm ơn anh." Cô nói, nhưng không phải bằng giọng biết ơn, mà bằng giọng của một người chấp nhận một món nợ mới.
Kha Thi bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo đó, đi theo Trần Minh. Cửa thang máy từ từ khép lại. Cô ngoảnh lại nhìn qua lớp kính trong suốt, thấy Lâm Duật Phong vẫn ngồi ở đó, cô độc và uy quyền, như một vị vua bị xiềng xích trong chính vương quốc của mình.
Bên ngoài, mưa đã tạnh. Đêm Thâm Hải bừng sáng dưới ánh đèn neon rực rỡ. Kha Thi biết rằng, cô vừa bước vào một cuộc sống mới, lấp lánh nhưng cũng đầy nguy hiểm. Một năm sống dưới cùng một mái nhà với người đàn ông băng giá đó. Cô tự nhủ: Chỉ 365 ngày thôi, mình phải vượt qua!