Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai không làm dịu đi không khí căng thẳng bao trùm phòng đăng ký kết hôn. Trần Kha Thi mặc một chiếc váy trắng giản dị được Trần Minh chuẩn bị vội vàng, ngồi cạnh Lâm Duật Phong, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, như thể anh đang ký một hợp đồng kinh doanh trị giá tỷ đô, chứ không phải là giấy tờ kết hôn.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên của họ đã được đặt cạnh nhau trên giấy tờ hợp pháp, chính thức xác nhận mối quan hệ vợ chồng. Đối với Duật Phong, đây là một nước cờ bắt buộc. Đối với Kha Thi, đây là một tấm vé chuộc lại sinh mạng của cha mình.
"Hoàn tất, bà Lâm." Trần Minh cung kính nói, ánh mắt lộ vẻ ái ngại khi nhìn Kha Thi.
Kha Thi gật đầu, cô không dám nhìn thẳng vào Duật Phong. Anh không nói một lời nào, chỉ đứng dậy và bước đi, để lại Trần Minh dẫn dắt cô. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra sự xa cách đã được thiết lập rõ ràng ngay từ đầu.
Cánh Cổng Bạc và Ngôi Nhà Tù Lộng Lẫy
Buổi chiều cùng ngày, Kha Thi được đưa đến Biệt thự Thanh Phong – nơi cư ngụ của Tổng tài Lâm.
Biệt thự nằm biệt lập trên đồi cao, bao quanh bởi một khuôn viên rộng lớn với hàng rào sắt bạc kiên cố. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà là một pháo đài của sự xa hoa và cô độc. Kiến trúc Gothic pha lẫn hiện đại, vật liệu đắt tiền và sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Bước qua cánh cổng, Kha Thi cảm thấy mình như một con chim sẻ bị nhốt vào lồng vàng.
Người quản gia tên là Ông Triệu, một người đàn ông lớn tuổi, nghiêm nghị và trầm tĩnh, chào đón cô.
"Chào mừng bà chủ. Tôi là Triệu Hải, quản gia ở đây." Ông cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn giữ khoảng cách. "Mọi thứ đã được chuẩn bị theo lệnh của Tổng tài."
Ông Triệu dẫn Kha Thi lên tầng hai, nơi có hai cánh cửa phòng ngủ đối diện nhau.
"Đây là phòng của Tổng tài Lâm. Còn đây..." Ông Triệu mở cánh cửa còn lại, "là phòng riêng của bà. Ngài ấy dặn dò, trong thời gian hợp đồng, hai người có không gian sống hoàn toàn độc lập."
Căn phòng Kha Thi bước vào rộng lớn, trang trí bằng nội thất cao cấp và màu sắc nhã nhặn. Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ cảm giác trống rỗng bao trùm. Ngay cả trong phòng ngủ, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện vô hình của hợp đồng lạnh lùng kia.
Trên bàn trang điểm có một phong bì dày. Bên trong là một tập giấy A4 in chi chít, có tiêu đề: Nội Quy Sống Tại Thanh Phong Dành Cho Bà Lâm.
Kha Thi cầm lấy và đọc. Mỗi dòng chữ là một nhát dao khẳng định vai trò của cô.
Giờ giấc: Không được làm phiền Tổng tài Lâm trong giờ làm việc (từ 8h sáng đến 9h tối).
Không gian chung: Được phép sử dụng khu vực sinh hoạt chung (phòng khách, phòng ăn) nhưng phải giữ khoảng cách tối thiểu ba mét khi Tổng tài có mặt, trừ khi có yêu cầu xã giao.
Người ngoài: Tuyệt đối không được mời bạn bè hoặc người thân đến biệt thự mà không có sự cho phép của Tổng tài.
Thông tin: Mọi câu hỏi từ người ngoài về cuộc sống hôn nhân phải được trả lời theo kịch bản đã thống nhất (Sẽ được gửi sau).
Tiếp xúc: Tuyệt đối cấm tiếp xúc thân mật không cần thiết.
Đọc xong, Kha Thi cảm thấy mình không phải là vợ, mà là một nhân viên cao cấp với những quy tắc làm việc khắt khe nhất. Đặc biệt là quy tắc "giữ khoảng cách ba mét". Cô bật cười, nụ cười cay đắng. Hóa ra, cuộc hôn nhân này là một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo, nơi cô phải là một diễn viên chuyên nghiệp.
Bữa Ăn Đầu Tiên và Màn Kịch Công Khai
Buổi tối, Kha Thi được yêu cầu xuống dùng bữa. Cô mặc lại chiếc váy lúc sáng, không trang điểm. Dù đã là "vợ" nhưng cô vẫn không có bất kỳ bộ quần áo nào phù hợp với đẳng cấp này.
Phòng ăn rộng lớn, bàn ăn dài bằng gỗ óc chó sáng bóng. Lâm Duật Phong đã ngồi ở đầu bàn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ đường nét mạnh mẽ. Cảnh tượng đó làm giảm đi vẻ lạnh lùng nơi công sở, nhưng lại làm tăng thêm sự xa cách cá nhân.
Kha Thi bước vào. Lâm Duật Phong chỉ ngước lên nhìn cô một giây, rồi lại tiếp tục xem tài liệu trên iPad.
"Ngồi đi." Anh ra lệnh, giọng vẫn đều đều.
Kha Thi ngồi xuống, giữ khoảng cách xa nhất có thể, nhớ đến quy tắc ba mét đáng sợ.
Suốt bữa ăn, không có bất cứ cuộc trò chuyện nào. Chỉ có tiếng dao dĩa khẽ chạm vào đĩa sứ và tiếng lật tài liệu khô khan.
"Tôi đã chuyển tiền nợ năm tỷ của cô cho A Đại. Anh ta sẽ không làm phiền cô và gia đình nữa." Duật Phong đột ngột lên tiếng. "Chi phí phẫu thuật cho cha cô cũng đã được bệnh viện hàng đầu duyệt chi. Tôi cần cô tập trung vào vai trò của mình."
Kha Thi đặt dao dĩa xuống. "Cảm ơn Tổng tài Lâm. Tôi đã nói, tôi sẽ hoàn thành vai trò."
"Tốt." Anh dứt khoát. "Ngày mai, truyền thông sẽ chính thức công bố tin tức của chúng ta. Sẽ có rất nhiều phóng viên túc trực bên ngoài. Cô phải chuẩn bị đối phó."
"Tôi phải làm gì?"
"Kịch bản đã được gửi qua email cho cô. Đọc kỹ. Đừng để lộ bất cứ sơ hở nào." Anh nói, giọng cảnh báo. "Quan trọng nhất, hãy nhớ: Chúng ta yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, và cô là người đã giúp tôi vượt qua bóng tối của quá khứ. Đây là cốt truyện chính. Đừng bao giờ chệch khỏi nó."
Kha Thi gần như sặc nước. Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên? Giúp anh vượt qua bóng tối? Màn kịch này thật quá cường điệu.
"Tôi hiểu. Tôi sẽ học thuộc lòng." Kha Thi đáp, trong lòng thấy khó chịu vì sự giả dối này.
Sau bữa ăn, Duật Phong đứng dậy, chiếc ghế xoay nhẹ. Anh thậm chí còn không nhìn cô lần cuối.
"Đừng quên, biệt thự này có rất nhiều tai mắt. Bất kỳ sai sót nào cũng sẽ bị báo cáo trực tiếp cho tôi. Cô không muốn mất đi mười tỷ và sự an toàn của cha cô, phải không?"
Lời đe dọa lạnh lùng đó là lời chào tạm biệt. Kha Thi nhìn theo bóng anh khuất dần trên cầu thang. Cô biết, trong ngôi nhà này, cô phải luôn cảnh giác.
Khám Phá Bí Mật và Sự Cô Độc Của Tổng Tài
Đêm đó, Kha Thi không ngủ được. Cô quyết định đi dạo quanh biệt thự. Cô đi qua phòng làm việc của anh. Cửa hé mở. Cô tò mò nhìn vào.
Căn phòng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo, nhưng có một điều khiến cô chú ý. Trên kệ sách, giữa những cuốn sách kinh tế và luật pháp dày cộp, có một khung ảnh nhỏ úp ngược.
Kha Thi tiến lại gần, sự tò mò vượt qua nỗi sợ vi phạm quy tắc. Cô nhẹ nhàng lật khung ảnh lên.
Đó là bức ảnh chụp một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ, đang dựa vào vai một chàng trai trẻ có vẻ ngoài giống Duật Phong, nhưng với nụ cười ấm áp hơn rất nhiều. Khóe môi Kha Thi khẽ nhếch lên, nhưng cô lập tức nhận ra nỗi đau buồn trong đôi mắt băng giá của Duật Phong.
Phải chăng đây là "bóng tối của quá khứ" mà kịch bản nhắc đến?
Cô vội vàng đặt khung ảnh xuống, nhận ra hành động của mình quá mạo hiểm. Cô không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Khi Kha Thi chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Lâm Duật Phong đứng ngay ngưỡng cửa. Anh không thay đồ, vẫn là chiếc áo sơ mi đen, nhưng ánh mắt anh giờ đây còn lạnh lùng hơn cả băng tuyết.
"Cô đang làm gì ở đây, bà Lâm?" Giọng anh trầm thấp, đầy đe dọa.
Kha Thi đứng thẳng người. "Tôi... tôi bị mất ngủ. Tôi nghĩ tôi có thể tìm một cuốn sách để đọc. Tôi xin lỗi vì đã tùy tiện." Cô giữ bình tĩnh, cố gắng không để lộ sự hoảng sợ.
Ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn, rồi quay lại nhìn cô đầy nghi ngờ.
"Đừng thử thách giới hạn của tôi, Trần Kha Thi." Anh nhấn mạnh tên cô, không gọi là "bà Lâm" nữa. "Cô nên nhớ điều khoản 4 của hợp đồng."
"Tôi nhớ. Tôi không có ý định can thiệp. Tôi chỉ tò mò." Cô đáp lại thẳng thắn.
Sự trung thực bất ngờ của cô có vẻ làm anh hơi ngạc nhiên. Anh im lặng một lúc, rồi giọng nói trở nên hơi mệt mỏi:
"Trong căn nhà này, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, miễn là không vượt qua cánh cửa này khi tôi không cho phép. Đừng cố gắng tìm hiểu về tôi. Cô sẽ không thích những gì cô tìm thấy đâu."
Anh tiến lại gần, không phải để đe dọa, mà là để nhấn mạnh. Lần đầu tiên, Kha Thi cảm thấy khoảng cách ba mét không còn an toàn nữa.
"Tôi chỉ muốn cứu cha tôi. Mười tỷ này là sự trao đổi sòng phẳng. Tôi không mong đợi gì hơn." Cô nói, giữ giọng bình thản.
"Vậy thì tốt." Anh lạnh lùng đáp lại. "Giờ thì về phòng cô đi. Ngày mai chúng ta có một cuộc họp báo."
Kha Thi quay người bước đi. Cô biết, đêm nay, cô đã chạm nhẹ vào một bí mật của Tổng tài Lâm Duật Phong. Cô cũng nhận ra, đằng sau sự lạnh lùng và uy quyền đó, là một nỗi cô độc sâu sắc và một vết thương lòng chưa bao giờ lành. Cuộc hôn nhân giả này sẽ không đơn giản như cô nghĩ. Cô không chỉ phải đấu tranh với thế giới bên ngoài, mà còn phải chiến đấu với sự tò mò và lòng trắc ẩn của chính mình.
Cô nằm trên chiếc giường sang trọng, ôm chặt lấy bản hợp đồng trong trí nhớ.
Chỉ 365 ngày...
Nhưng dường như, 365 ngày này sẽ dài hơn cả một thập kỷ.