ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 12 : Chiếc Bóng Của Quá Khứ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hậu Quả Của Sự Thật

Lời tuyên bố công khai của Tề Chính tại trung tâm từ thiện nhanh chóng lan rộng. Sáng hôm sau, Lam Hải chìm trong hỗn loạn. Các cổ đông lớn nhất liên tục gọi điện cho Lâm Duật Phong. Mặc dù Kha Thi đã đối phó mạnh mẽ, nhưng sự thật về hợp đồng hôn nhân đã bị phơi bày, đe dọa sự ổn định mà Duật Phong đang cố gắng xây dựng.

Duật Phong triệu tập Kha Thi đến phòng làm việc.

"Cô đã nghe tin tức chưa?" Duật Phong hỏi, giọng anh nặng trĩu. Anh không hề giận dữ với Kha Thi, mà là sự thất vọng với sự lộ liễu của Tề Chính và Duật Đình.

"Tôi đã thấy. Tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ nó," Kha Thi nói. "Nhưng tôi nghĩ, lời nói của tôi đã phần nào giảm bớt sự tổn hại."

"Cô đã làm tốt hơn bất kỳ ai có thể," Duật Phong thừa nhận, anh đi vòng qua bàn, đến gần cô. "Nhưng sự việc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Giờ đây, mọi người đều biết cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu bằng một giao dịch. Họ sẽ nghi ngờ mọi quyết định kinh doanh của tôi, và đặc biệt là sự hiện diện của cô trong dự án Vịnh Lam Hải."

"Vậy anh định làm gì?"

Duật Phong nhìn thẳng vào mắt cô. "Chúng ta không thể rút lui. Nếu chúng ta rút lui, họ sẽ nghĩ chúng ta đang thừa nhận sự giả dối. Chúng ta phải làm ngược lại: biến hợp đồng thành tình yêu thật sự."

Kha Thi cảm thấy tim mình đập nhanh. "Anh... anh nói thật sao?"

"Tôi không nói dối," Duật Phong khẳng định. "Tôi đã nói với cô, tôi tin cô. Và sau nụ hôn đó, tôi không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Hơn nữa, sau khi cô liều mình vì tôi và Lam Hải, tôi không thể để cô một mình đối mặt với những lời chỉ trích này."

"Nhưng Duật Đình và Tề Chính sẽ không tin," Kha Thi lo lắng.

"Chúng ta không cần họ tin. Chúng ta cần công chúng và các cổ đông tin," Duật Phong nói, giọng anh đầy sự quyết đoán. "Tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo mới, công khai thừa nhận chúng ta đã bắt đầu bằng một giao dịch, nhưng tình yêu đã nảy nở. Chúng ta sẽ chuyển từ hôn nhân hợp đồng sang hôn nhân đích thực."

"Điều đó sẽ đặt anh vào tình thế nguy hiểm hơn," Kha Thi cảnh báo.

"Không có cô, Lam Hải mới thực sự gặp nguy hiểm," anh nói. "Vì vậy, hãy chuẩn bị, vợ tôi. Màn kịch đã kết thúc. Giờ là lúc chúng ta bắt đầu một câu chuyện thật."

Lời tuyên bố này là một bước ngoặt lớn, khẳng định tình cảm Duật Phong dành cho Kha Thi.

2. Sự Can Thiệp Của Từ Hạo và Bùng Nổ Ghen Tuông

Khi Duật Phong đang chuẩn bị cho buổi họp báo, anh nhận được một tin nhắn nặc danh với một bức ảnh. Trong ảnh là Trần Kha Thi và Từ Hạo đang đứng nói chuyện thân mật tại trung tâm từ thiện.

Duật Phong biết Kha Thi và Từ Hạo đã gặp nhau để trao đổi công việc, nhưng trong bối cảnh hợp đồng bị lộ, bức ảnh này đã chạm đến sự ghen tuông đang bùng cháy trong lòng anh.

Anh bước vào phòng khách, nơi Kha Thi đang xem tin tức.

"Anh ta là ai?" Duật Phong hỏi, đặt bức ảnh xuống bàn.

"Từ Hạo. Tôi đã nói với anh, anh ấy là bạn cũ và là kiến trúc sư. Anh ấy đến trung tâm từ thiện để bàn về dự án hỗ trợ cộng đồng," Kha Thi giải thích.

"Anh ta là người của Tề Uyên! Anh ta đang cố gắng tiếp cận cô!" Duật Phong gần như gầm gừ, sự kiềm chế của anh đã biến mất.

"Anh ấy không phải! Anh ấy là một kiến trúc sư độc lập! Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều trong việc điều chỉnh thiết kế!" Kha Thi lớn tiếng.

"Anh ta đang cố lợi dụng cô, Kha Thi! Hắn ta muốn chứng minh cô không thể chung thủy với tôi! Hắn ta muốn tôi nghi ngờ cô!"

"Anh đang nghi ngờ tôi? Sau tất cả những gì tôi đã làm để bảo vệ anh?" Kha Thi cảm thấy tổn thương sâu sắc. "Từ Hạo là người duy nhất đã đối xử với tôi như một người bạn, một đồng nghiệp, khi tôi còn là một sinh viên nghèo! Anh ấy không bao giờ phán xét tôi! Anh ấy là ánh sáng duy nhất tôi có trước khi gặp anh!"

"Ánh sáng?" Duật Phong cười khẩy. "Tôi mới là chồng cô! Cô không được phép có bất kỳ 'ánh sáng' nào khác ngoài tôi!"

"Anh ấy không phải là chồng tôi, anh ấy là bạn tôi! Anh không có quyền kiểm soát tình bạn của tôi!" Kha Thi bật khóc vì thất vọng. "Anh đang cố gắng sử dụng tình cảm của mình để giam cầm tôi sao?"

Duật Phong nhận ra sự vô lý trong cơn ghen tuông của mình. Anh hít một hơi sâu.

"Tôi xin lỗi. Tôi... tôi đã mất kiểm soát," anh nói, giọng anh mềm đi. Anh ôm lấy cô. "Tôi không ghen tuông vì tôi không tin cô. Tôi ghen tuông vì tôi sợ mất cô. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô là người duy nhất tôi muốn giữ lại. Tôi sợ rằng anh ta sẽ cho cô thấy cuộc sống ngoài hợp đồng của chúng ta hấp dẫn hơn."

Kha Thi đẩy anh ra. "Nếu anh thực sự muốn tôi, thì hãy tin tôi. Tôi không cần ai để quyết định hạnh phúc của mình. Tôi chọn anh, Duật Phong. Tôi chọn anh không phải vì tiền hay hợp đồng, mà vì trái tim anh. Nhưng nếu anh không thể tin tôi, thì tất cả những điều này đều là vô nghĩa."

Duật Phong nhìn cô. Sự thành thật của Kha Thi đánh thức lý trí trong anh.

"Tôi tin cô," anh nói, giọng anh kiên quyết. "Tôi xin lỗi. Từ Hạo có thể là bạn cô, nhưng tôi sẽ không cho phép anh ta trở thành mối đe dọa. Hãy giữ khoảng cách, ít nhất là cho đến khi chúng ta vượt qua cuộc khủng hoảng này."

3. Bóng Ma Của Vân Anh Xuất Hiện

Khi Duật Phong và Kha Thi đang cố gắng hàn gắn, một sự kiện không lường trước đã xảy ra.

Trong cuộc họp cổ đông để giải quyết khủng hoảng thông tin, một cổ đông lớn bất ngờ công khai một tập hồ sơ.

"Tổng tài Lâm, anh nói anh yêu Bà Lâm. Nhưng anh có nhớ đến Bạch Bích Ngân không?"

Bạch Bích Ngân. Cái tên này khiến Duật Phong và Kha Thi sững sờ.

"Bích Ngân là em gái sinh đôi của Vân Anh, vợ chưa cưới đã mất của anh. Cô ấy vừa trở về từ nước ngoài. Và cô ấy sở hữu 20% cổ phần của Lam Hải. Điều quan trọng hơn, Bích Ngân có vẻ ngoài hoàn toàn giống Vân Anh," người cổ đông nói.

Bất ngờ, cửa phòng họp mở ra. Một cô gái bước vào, mặc chiếc váy đen thanh lịch, khuôn mặt giống hệt Vân Anh trong bức ảnh. Chỉ khác, cô ấy mang vẻ lạnh lùng và kiêu hãnh.

"Chào anh, Duật Phong," Bạch Bích Ngân nói, giọng cô vang vọng. "Tôi đã trở về. Và tôi muốn biết, tại sao anh lại cưới một người phụ nữ khác vào ngày giỗ của chị tôi?"

Sự xuất hiện của Bích Ngân là một đòn chí mạng. Cô ấy không chỉ mang theo cổ phần lớn, mà còn là bóng ma sống của quá khứ. Kha Thi cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, và cô nhận ra cô không thể đấu lại được với Vân Anh.

Duật Phong đứng dậy, khuôn mặt anh tái mét, sự kiên quyết vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối và tội lỗi.

"Bích Ngân, em đã về," Duật Phong nói, giọng anh run rẩy.

Bích Ngân nhìn thẳng vào Kha Thi, ánh mắt cô ta đầy sự khinh miệt. "Cô gái này là ai? Một công cụ để anh quên chị tôi sao? Hay là người đóng thế?"

Duật Phong không thể nói gì. Anh nhìn Bích Ngân, rồi nhìn Kha Thi. Anh bị kẹt giữa quá khứ và hiện tại.

Kha Thi nhận ra sự bối rối và đau đớn của anh. Cô biết, cô phải tự cứu lấy mình.

"Chào cô Bích Ngân. Tôi là Trần Kha Thi, là vợ của Lâm Duật Phong. Không phải là người đóng thế của bất kỳ ai," Kha Thi nói, giọng cô kiên quyết. "Tôi biết chuyện của chị cô. Tôi biết tình yêu của hai người. Nhưng quá khứ là quá khứ. Còn chúng tôi, chúng tôi đang xây dựng tương lai."

Bích Ngân cười khẩy. "Tương lai? Duật Phong, anh có thể nhìn vào mắt cô ấy mà nói, anh yêu cô ta không? Hay cô ta chỉ là một vật thế thân rẻ tiền?"

4. Lời Tuyên Bố Của Duật Phong

Duật Phong bị đẩy vào chân tường. Anh phải lựa chọn giữa nỗi sợ hãi về quá khứ và tình yêu vừa chớm nở dành cho Kha Thi.

Anh hít một hơi sâu, nhìn Bích Ngân. "Bích Ngân, chị em đã ra đi. Em không có quyền phán xét quyết định của anh. Chị em muốn anh hạnh phúc."

Sau đó, anh quay sang Kha Thi, anh nắm lấy tay cô. Lần này, anh không còn do dự hay sợ hãi nữa.

"Tôi không cần phải chứng minh với bất kỳ ai," Duật Phong nói lớn, giọng anh vang vọng trong phòng họp. "Đúng, chúng tôi bắt đầu bằng một giao dịch. Đúng, tôi sợ hãi tình yêu vì tôi sợ mất mát. Nhưng Kha Thi không phải là vật thế thân."

Anh nhìn vào mắt Kha Thi, ánh mắt anh đầy sự chân thật. "Tôi yêu cô ấy. Tôi yêu Trần Kha Thi. Cô ấy là ánh dương thứ hai của tôi. Cô ấy đã kéo tôi ra khỏi bóng tối mà tôi đã chôn vùi trong suốt năm năm qua."

Anh quay sang Bích Ngân: "Bích Ngân, em có thể là em gái của Vân Anh, nhưng em không phải là cô ấy. Em không có quyền phá hủy hạnh phúc mà chị em muốn anh có. Vị trí Tổng tài của anh, anh sẽ chiến đấu để giữ lại. Nhưng vợ anh, anh sẽ không để ai động chạm đến."

Lời tuyên bố này là một cú sốc lớn đối với tất cả mọi người, đặc biệt là Bích Ngân, và cả Kha Thi. Duật Phong cuối cùng đã công khai thừa nhận tình yêu của mình.

Kha Thi siết chặt tay anh. Cô biết, lời nói đó là thật.

"Và Duật Đình, Tề Chính," Duật Phong nói, ánh mắt anh sắc như dao. "Đây là nước đi cuối cùng của các người. Các người đã thất bại. Lam Hải sẽ không sụp đổ. Và hôn nhân của tôi không phải là điểm yếu, mà là sức mạnh của tôi."

Anh cùng Kha Thi bước ra khỏi phòng họp, để lại sự hỗn loạn phía sau.

"Anh... anh nói thật sao?" Kha Thi hỏi, nước mắt cô lăn dài.

"Anh không bao giờ nói dối trong kinh doanh. Và anh sẽ không nói dối trong tình yêu," Duật Phong nói, anh ôm cô. "Em có giận anh không? Vì anh đã dao động khi thấy Bích Ngân?"

"Em không giận. Em hiểu nỗi đau của anh," Kha Thi nói. "Nhưng em không phải là cái bóng, Duật Phong. Em là chính em."

"Anh biết. Và anh yêu em vì điều đó," Duật Phong nói, cúi xuống hôn cô.

Họ đã chính thức chuyển từ hợp đồng sang tình yêu. Nhưng sự xuất hiện của Bạch Bích Ngân đã mở ra một cuộc chiến mới, phức tạp hơn, nơi quá khứ, tình yêu và quyền lực đan xen vào nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×