ánh dương thứ hai của tổng tài lạnh lùng

Chương 11 : Ngọn Lửa Chớm Nở


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Hỗn Loạn Sau Nụ Hôn

Sau nụ hôn dưới ánh trăng, không khí trong xe trở nên dày đặc và căng thẳng. Lâm Duật Phong lái xe về Biệt thự Thanh Phong trong sự im lặng gần như tuyệt đối.

Khi về đến biệt thự, Kha Thi định bước xuống xe, nhưng Duật Phong giữ cô lại. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt.

"Anh không thể làm điều này, Kha Thi," Duật Phong khẽ nói, ánh mắt anh đầy sự đấu tranh.

"Làm điều gì, Duật Phong? Anh muốn nói đến nụ hôn, hay là cảm xúc?"

"Tất cả. Tôi không thể để bất cứ điều gì trở nên cá nhân," anh nói, giọng anh gần như là cầu xin. "Tôi đã hứa với Vân Anh. Và tôi sợ... tôi sợ làm tổn thương cô. Cuộc sống của tôi đầy rẫy những mối nguy hiểm. Cô nên nhớ điều đó."

"Anh đã vi phạm hợp đồng, Duật Phong. Anh đã cho tôi thấy một phần con người anh, một phần mà tôi tin là thật. Anh không thể lấy nó lại," Kha Thi đáp lại, giọng cô kiên quyết. "Nếu anh sợ làm tôi tổn thương, vậy thì hãy để tôi tự quyết định. Tôi không phải là đứa trẻ. Tôi biết rõ mình đang làm gì."

"Nhưng... điều khoản đền bù," anh nói, cố gắng bám víu vào lý trí.

Kha Thi mỉm cười cay đắng. "Mười tỷ không là gì so với sự chân thật. Nhưng nếu anh muốn giữ lại lý trí đó, vậy thì cứ coi như đêm nay chưa từng xảy ra. Và chúng ta sẽ tiếp tục đóng kịch cho đến khi hết hợp đồng."

Cô buông tay anh, bước xuống xe, và đi thẳng vào nhà. Duật Phong ngồi yên trong xe, tay anh siết chặt vô lăng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên cường của cô. Anh biết rằng, nụ hôn đó không thể bị xóa bỏ. Nó đã đốt cháy ranh giới và để lại một ngọn lửa nhỏ trong trái tim anh.

Anh bước vào phòng làm việc. Thay vì làm việc, anh lại cầm chiếc khung ảnh của Vân Anh lên. Anh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy, rồi đặt bức ảnh xuống, anh tự hỏi, liệu Kha Thi có thực sự là ánh dương thứ hai mà anh cần, hay cô chỉ là một mối nguy hiểm mới đối với sự an toàn của trái tim anh.

2. Sự Xâm Nhập Bất Ngờ

Vài ngày sau, mọi thứ lại trở lại bình thường. Duật Phong cố gắng tránh Kha Thi, giữ khoảng cách tối thiểu ba mét trong nhà. Tuy nhiên, sự quan tâm của anh vẫn thể hiện qua những hành động nhỏ: bữa ăn của cô được chuẩn bị chu đáo hơn, và anh luôn kiểm tra lịch trình của cô.

Trong khi đó, Kha Thi tập trung vào công việc tại Lam Hải. Sự hỗ trợ của cô đã giúp Duật Phong vượt qua một cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm nhỏ do Lưu Triết và Duật Đình tổ chức.

Một buổi chiều, Kha Thi trở về biệt thự sớm hơn thường lệ. Cô phát hiện ra một điều bất thường.

Cửa phòng làm việc của Duật Phong bị mở he hé, và có một bóng người đang lục lọi tài liệu trên bàn anh.

Lưu Triết.

Kha Thi nín thở, cô lùi lại. Rõ ràng Lưu Triết đã lẻn vào biệt thự để đánh cắp tài liệu tối mật.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại, không gọi cho Duật Phong, mà gọi cho Trần Minh, trợ lý của Duật Phong.

"Trần Minh, Lưu Triết đang ở trong phòng làm việc của Tổng tài, anh ta đang lục lọi tài liệu. Mau gọi an ninh và cảnh sát!" Kha Thi thì thầm qua điện thoại.

Sau đó, cô quyết định hành động. Cô đi thẳng đến phòng làm việc, cố ý gây ra tiếng động lớn.

"Ôi trời, sao phòng làm việc của Duật Phong lại mở thế này?" Kha Thi lên tiếng, giọng cô đầy sự ngạc nhiên.

Lưu Triết giật mình, vội vàng giấu tập tài liệu vào áo khoác. Hắn quay lại, vẻ mặt đầy sự hoảng hốt và tức giận.

"Bà Lâm! Cô làm gì ở đây?"

"Tôi ở nhà tôi chứ ở đâu, Giám đốc Lưu? Anh mới là người không nên ở đây vào lúc này. Anh đang làm gì trong phòng riêng của Tổng tài Lâm vậy?" Kha Thi hỏi, giữ bình tĩnh.

"Tôi... Tôi chỉ đến để lấy một tập tài liệu mà Duật Phong để quên. Anh ta nhờ tôi!" Lưu Triết lắp bắp.

Kha Thi tiến lại gần, cố ý nhìn vào áo khoác của hắn. "Anh chắc không? Anh có vẻ đang giấu thứ gì đó trong áo. Trông nó không giống tài liệu làm việc bình thường."

Lưu Triết nhận ra rằng hắn ta đã bị lộ. Hắn ta tiến lại gần Kha Thi, vẻ mặt hắn ta trở nên đáng sợ. "Cô đừng xen vào chuyện không phải của mình, Bà Lâm! Nếu cô im lặng, tôi sẽ không làm hại cô. Nếu không..."

"Không thì sao? Anh định đánh tôi sao, Giám đốc Lưu? Tôi nghĩ anh sẽ không muốn động chạm đến vợ của Tổng tài Lam Hải đâu," Kha Thi nói, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát và xe an ninh vang lên từ bên ngoài. Trần Minh đã hành động nhanh chóng.

Lưu Triết biết mọi chuyện đã kết thúc. Hắn ta buông Kha Thi ra, khuôn mặt hắn ta trắng bệch.

3. Sự Bảo Vệ Tuyệt Đối Và Lời Hứa Vô Hình

Lâm Duật Phong đến ngay sau cảnh sát. Anh đã được Trần Minh thông báo về sự việc. Khi anh nhìn thấy Kha Thi đứng đó, bình tĩnh nhưng run rẩy, và Lưu Triết bị áp giải, sự lạnh lùng của anh đã biến mất, thay vào đó là sự lo lắng tột độ.

Anh lao đến chỗ Kha Thi, ôm chặt lấy cô.

"Cô có sao không? Hắn ta có làm hại cô không?" anh hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm chân thật. Cử chỉ ôm của anh hoàn toàn không phải là diễn kịch.

"Tôi không sao. Tôi không bị thương," Kha Thi nói, cô cảm thấy an toàn tuyệt đối trong vòng tay anh. "Tôi đã bắt quả tang anh ta đang lục lọi tài liệu."

Duật Phong buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô. "Cô đã hành động quá mạo hiểm, Trần Kha Thi! Tại sao cô không chờ an ninh?"

"Tôi không muốn anh ta có thời gian để trốn thoát hoặc tiêu hủy bằng chứng," Kha Thi đáp. "Tôi muốn bảo vệ anh."

Duật Phong im lặng. Lần thứ hai, Kha Thi đã mạo hiểm bản thân vì anh. Anh biết ơn cô vô cùng.

Anh quay sang Trần Minh: "Làm việc với cảnh sát. Đảm bảo Lưu Triết phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Và làm cho mọi người biết rằng, Lam Hải không dung thứ cho sự phản bội."

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Duật Phong đưa Kha Thi về phòng. Anh ngồi xuống giường cô, giữ lấy tay cô.

"Cô đã cứu tôi, Kha Thi," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng. "Lưu Triết chính là con cờ của Duật Đình. Hắn ta đang cố gắng đánh cắp thông tin dự án để bán cho Tề Uyên. Nếu cô không có mặt ở đó, Lam Hải sẽ bị tổn thất nặng nề."

"Tôi đã nói tôi sẽ là người đồng hành của anh," Kha Thi đáp lại.

Duật Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và tình cảm không thể phủ nhận.

"Tôi... tôi nợ cô. Tôi không biết phải làm gì để trả ơn cô."

"Không cần trả ơn. Tôi chỉ cần anh thành thật với tôi," Kha Thi nói. "Anh không cần phải xin lỗi vì đã hôn tôi nữa. Anh không cần phải sợ tình cảm. Sợ hãi mới là kẻ thù lớn nhất của anh."

Duật Phong thở dài. "Cô thật sự không sợ tôi sao?"

"Tôi sợ mất anh hơn là sợ anh," Kha Thi thú nhận.

Duật Phong cúi xuống, không hôn cô, mà hôn lên trán cô. "Tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô nữa. Tôi hứa. Dù hợp đồng có kết thúc hay không, tôi sẽ luôn bảo vệ cô. Cô là người phụ nữ của tôi."

Lời hứa đó, không hề bị ràng buộc bởi hợp đồng, lại mạnh mẽ hơn bất kỳ điều khoản pháp lý nào. Kha Thi biết rằng, cô đã chinh phục được trái tim băng giá của Duật Phong.

4. Bàn Cờ Cảm Xúc và Sự Can Thiệp Của Tề Chính

Vụ việc Lưu Triết bị bắt đã củng cố vị trí của Duật Phong trong Lam Hải và củng cố niềm tin vào Kha Thi. Anh bắt đầu hành động dứt khoát hơn.

Tuy nhiên, Duật Đình vẫn chưa dừng lại. Hắn ta không thể chấp nhận sự thất bại và sự thân thiết giữa Duật Phong và Kha Thi.

Hắn ta hợp tác với Tề Chính để chơi ván bài cuối cùng: Tấn công vào gia đình Kha Thi.

Tề Chính đã tìm thấy Kha Thi tại trung tâm từ thiện. Hắn ta đến đó, không phải để đe dọa, mà để công khai bôi nhọ cô trước mặt mọi người.

"Ôi, Bà Lâm giàu có, thật nhân từ làm sao," Tề Chính nói lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. "Cô đóng kịch từ thiện rất giỏi đấy.

Nhưng mọi người có biết, cô ta chỉ là con gái của một kẻ lừa đảo suýt nữa đã phá sản một công ty nhỏ không? Cô ta cưới Tổng tài Lâm chỉ vì năm tỷ tiền nợ. Cô ta là một con gái ham tiền, cô ta không hề yêu anh ta!"

Lời nói của Tề Chính như sét đánh ngang tai Kha Thi. Những người xung quanh bắt đầu bàn tán. Kha Thi cảm thấy cả thế giới quay cuồng.

Hắn ta không chỉ bôi nhọ cô, mà còn tiết lộ bí mật về hợp đồng, điều mà cô đã cố gắng che giấu.

Kha Thi biết rằng, cô phải mạnh mẽ. Cô nhìn thẳng vào Tề Chính, đôi mắt cô không có sự sợ hãi mà đầy sự quyết liệt.

"Đúng vậy, Chủ tịch Tề," Kha Thi nói lớn, giọng cô vang vọng. "Tôi đã từng nợ nần. Và Duật Phong đã giúp tôi. Anh ấy không chỉ trả nợ cho tôi, mà còn giúp cha tôi.

Đó là hành động của một người yêu tôi. Nếu anh nghĩ tôi cưới anh ấy vì tiền, thì tại sao anh ấy lại bảo vệ tôi tuyệt đối như vậy? Anh ấy có thể cưới bất cứ ai. Anh ấy chọn tôi vì anh ấy tin tưởng tôi. Còn anh, anh có thể giàu, nhưng anh chỉ là một kẻ hèn hạ, chuyên đi bôi nhọ danh dự của người khác."

"Cô..." Tề Chính giận dữ, hắn ta không ngờ Kha Thi lại đối đáp mạnh mẽ như vậy.

"Hãy rời khỏi đây, Chủ tịch Tề. Hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát vì tội quấy rối. Lam Hải không phải là nơi anh có thể muốn làm gì thì làm," Kha Thi cảnh cáo.

Tề Chính nhìn sự kiên quyết trong mắt Kha Thi. Hắn ta biết rằng cô đã không còn là cô gái dễ bị đe dọa nữa. Hắn ta cười khẩy, quay người bỏ đi, nhưng Kha Thi biết rằng đây chưa phải là kết thúc.

Trong sự tĩnh lặng sau đó, Kha Thi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết, nguy hiểm thực sự đang đến.

Cô và Duật Phong không chỉ phải đối phó với kẻ thù kinh doanh, mà còn phải đối phó với sự thật về hợp đồng đang dần bị phơi bày.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×