anh gần em thế nào cũng được

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa. Lại là kiểu mưa bất chợt, không báo trước, không nặng hạt nhưng đủ khiến người ta chẳng kịp trở tay.

Nguyễn Minh Linh co người dưới mái hiên nhỏ, tay ôm tập tài liệu dày cộp vừa chạy từ công ty ra. Chiếc ô duy nhất cô có lại bị gió quật gãy khung, còn tệ hơn cả tâm trạng của cô khi vừa bị trưởng phòng mắng một trận.

“Ngày gì xui dữ vậy trời…” Linh lầm bầm, nhìn đôi giày trắng đã loang lổ bùn. Cô định đợi mưa ngớt mới chạy sang trạm xe buýt, nhưng bỗng nghe tiếng phanh gấp phía trước.

“Rầm!” — Một người đàn ông ngã khuỵu bên lề đường, ngay sát cột đèn.

Không kịp nghĩ, Linh lao ra, dầm mưa đỡ lấy người đàn ông đang ngất xỉu. Áo sơ mi anh ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt vì đau.

“Anh ơi, anh có nghe tôi nói không?!” Linh hốt hoảng vỗ nhẹ vào vai anh.

Người đàn ông khẽ nhăn mặt, giọng nói khàn khàn:

“Xin lỗi… cho tôi… dựa một chút…”

Linh đỡ anh vào ghế chờ xe buýt, lấy khăn giấy lau nước mưa trên mặt anh. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô mới nhìn rõ — gương mặt ấy thật đẹp, đẹp theo kiểu điềm đạm và cuốn hút đến lạ. Áo sơ mi trắng bó sát người, từng đường nét vai, cổ, ngực ẩn hiện dưới lớp vải ướt.

Tim Linh khẽ loạn một nhịp.

Cô tự nhủ: Không phải lúc! Anh ta ngất xỉu, không phải nam chính trong phim Hàn đâu!

Linh gọi taxi, dìu anh vào trong. Khi xe bắt đầu chạy, cô hỏi khẽ:

“Anh bị sao vậy? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”

Người đàn ông mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi nhưng sâu thẳm. Anh đáp chậm rãi:

“Không cần… chỉ là… tụt đường huyết.”

“Trời ạ, ít ra cũng phải ăn uống tử tế chứ!” Linh lục túi, tìm thấy gói kẹo nhỏ, đưa cho anh.

“Ăn cái này đi, tạm thời đỡ hơn chút.”

Anh nhìn gói kẹo rồi khẽ bật cười. Nụ cười rất nhạt nhưng đủ khiến tim Linh đánh “thịch” một cái.

“Cảm ơn cô… Tôi nợ cô một ân tình.”

“Không có gì đâu. Tôi chỉ giúp chút thôi.”

Cô quay mặt ra cửa sổ, tránh ánh mắt anh, cố giấu đi sự bối rối.

Khi taxi dừng trước tòa nhà sang trọng, người đàn ông lấy ví ra, rút tờ danh thiếp đưa cho cô.

“Đây là số liên lạc của tôi. Khi nào cô rảnh, gọi cho tôi, tôi sẽ cảm ơn đàng hoàng.”

Linh liếc qua, chỉ kịp thấy logo công ty lớn và dòng chữ nhỏ: “Trần Hạo – Tổng giám đốc điều hành.”

Cô suýt đánh rơi tờ giấy.

“Gì… anh là tổng giám đốc công ty Trần Thịnh?!”

Anh gật nhẹ, ánh mắt nửa cười nửa nghiêm:

“Có vấn đề gì không?”

“Không… không có gì… Tôi phải đi rồi!” – Linh nói gấp, đỏ mặt.

Cô cúi chào rồi chạy vội trong mưa, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Trời đất, sao mình lại cứu ngay sếp tổng công ty đối tác thế này chứ!”

Sáng hôm sau, tại công ty, Linh vừa đặt tách cà phê xuống bàn thì nhận được email từ phòng nhân sự:

“Nhân viên Nguyễn Minh Linh, 9h có mặt tại phòng tổng giám đốc Trần Thịnh để bàn công việc gấp.”

Cô chết lặng.

“Trời ơi, chẳng lẽ ông ấy nhận ra mình thật à?”

Đúng 9h, Linh đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, tay run run. Thư ký mỉm cười:

“Anh Hạo đang chờ cô. Mời vào.”

Cửa mở, mùi hương gỗ trầm và ánh sáng dịu nhẹ bao trùm cả căn phòng. Người đàn ông tối qua đang ngồi bên cửa kính, bộ vest đen lịch lãm, gương mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại sắc bén đến lạ.

“Ngồi đi.” – Giọng anh trầm và ấm, khiến người nghe có cảm giác vừa sợ vừa… bị hút vào.

Linh khẽ ngồi xuống ghế, tim đập nhanh.

“Cô còn nhớ tôi chứ?” – Anh hỏi, khóe môi hơi cong.

“Dạ… nhớ… nhưng tôi không nghĩ anh sẽ…”

“Gọi cô đến?” – Anh cắt lời, giọng nhẹ nhưng mang mùi uy quyền. – “Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn, và… hỏi xem, cô có thích làm việc trong phòng dự án không?”

Linh tròn mắt: “Hả? Tôi… tôi chỉ là nhân viên hành chính thôi mà?”

“Đúng. Nhưng tôi cần một người đáng tin cậy để hỗ trợ trực tiếp cho tôi trong vài dự án tới.”

“Anh nói… là tôi?” – Linh lắp bắp, không tin nổi.

“Phải.” – Hạo gật đầu, mắt nhìn thẳng vào cô. – “Cô làm việc cẩn thận, trung thực, và cứu tôi khỏi một tình huống khó xử. Tôi nghĩ mình nên tin vào trực giác.”

Câu nói ấy làm tim Linh đập nhanh. Nhưng lý trí hét lên: Không ổn! Làm việc trực tiếp với tổng giám đốc là đi vào hang cọp!

“Anh Hạo, tôi cảm ơn nhưng tôi nghĩ—”

“Không cần nghĩ.” – Anh cười khẽ, ngắt lời. – “Tôi không ép. Nhưng nếu cô đồng ý, tôi sẽ tự tay hướng dẫn cô. Không phải ai cũng có cơ hội này.”

Giọng nói ấy vừa dịu dàng vừa áp lực. Linh nhìn anh, đôi mắt sâu, ánh nhìn như muốn đọc hết tâm trí cô.

Một lúc lâu, cô gật đầu, khẽ nói:

“Vâng… tôi sẽ cố gắng.”

Hạo nở nụ cười nhẹ, nụ cười khiến người ta chẳng biết là ấm áp hay nguy hiểm.

“Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi. À, còn một điều…”

Anh đứng dậy, bước đến gần cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước. Linh ngẩng lên, tim đập mạnh.

“Cảm ơn vì đã không bỏ mặc tôi đêm qua.” – Anh nói khẽ, giọng trầm xuống, ánh mắt như thiêu đốt. – “Tôi hi vọng, từ nay, cô cũng sẽ không bỏ chạy mỗi khi gặp tôi nữa.”

Linh sững người.

Trước khi kịp đáp, Hạo đã quay lưng lại, thong thả nói thêm:

“Cô có thể ra ngoài. Và nhớ chuẩn bị hồ sơ sáng mai. Tôi muốn xem năng lực thực sự của cô gái đã cứu tôi.”

Khi Linh bước ra khỏi phòng, tim cô vẫn đập loạn.

Bên ngoài, trời lại đổ mưa.

Cô nhìn những giọt nước chảy dài trên cửa kính, chợt mỉm cười khẽ:

“Anh đúng là kiểu người khiến người ta chẳng biết nên sợ hay nên… rung động.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×