anh gần em thế nào cũng được

Chương 2: Lời đề nghị khó từ chối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Linh thức dậy sớm hơn thường lệ.

Cô soi gương, chỉnh lại tóc, bấm nút áo sơ mi thêm một lần rồi… thở dài.

“Không phải đi hẹn hò, chỉ là đi làm thôi Linh à…” – cô tự nói với mình, nhưng tay vẫn khẽ đánh chút son nhạt.

Sau hôm qua, cô vẫn chưa tiêu hóa nổi việc mình sẽ làm việc trực tiếp với tổng giám đốc Trần Hạo.

Chỉ mới nghĩ đến việc ngồi cùng một phòng với anh thôi, tim cô đã đập nhanh đến mức muốn… xin nghỉ phép.

Nhưng công việc là công việc. Cô không thể từ chối một cơ hội mà hàng chục người trong công ty mơ ước.

Phòng tổng giám đốc sáng nay khác hẳn.

Mùi cà phê lan tỏa khắp không gian, tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên, và người đàn ông sau bàn làm việc vẫn lịch lãm như mọi khi — áo sơ mi trắng, tay áo xắn nhẹ để lộ cổ tay rắn rỏi, đồng hồ bạc phản chiếu ánh sáng nhẹ.

Linh đứng trước cửa, khẽ gõ:

“Báo cáo… tôi đến rồi ạ.”

“Vào đi.” – Giọng anh trầm, ấm và hơi khàn, nghe gần gũi hơn hôm qua một chút.

Linh bước vào, tim vẫn đập thình thịch.

Anh ngẩng lên, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn cô một thoáng rồi khẽ mỉm cười.

“Cô đến sớm hơn tôi tưởng.”

“Dạ… tôi sợ trễ giờ ạ.”

“Không sao, đúng giờ là tốt.”

Anh đứng dậy, cầm tập hồ sơ dày đưa cho cô. “Đây là dự án quảng bá thương hiệu mới. Tôi muốn cô tham gia hỗ trợ trực tiếp cho tôi. Mọi nội dung, kế hoạch và tài liệu đều trong này.”

Linh nhận lấy, cúi nhẹ đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”

“Cô không chỉ cần hoàn thành.” – Anh dừng lại, ánh mắt chạm vào mắt cô – “Mà phải làm tốt. Vì cô làm việc với tôi, mọi thứ đều phải đạt mức cao nhất.”

Ánh nhìn đó khiến Linh nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.

“Vâng, tổng giám đốc.”

Hạo ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người, giọng trở nên nhẹ hơn:

“Gọi tôi là Hạo.”

“Dạ… gì ạ?”

“Không cần gọi chức vụ. Trong phạm vi công việc, cô có thể gọi tôi là Hạo. Tôi không thích sự xa cách.”

“Nhưng… như vậy có hơi…”

“Thân mật?” – Anh cười, ánh mắt sâu thẳm. – “Tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau dưới mưa, đã cứu nhau khỏi một tình huống không mấy đẹp đẽ, gọi tên nhau cũng không có gì quá đáng đâu, Linh.”

Nghe giọng nói ấy, Linh có cảm giác… hơi bị “dụ”.

Anh nói câu nào cũng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe chẳng biết nên rút lui hay tiến lên.

“Vậy… tôi sẽ cố làm quen.” – Linh nhỏ giọng, gò má nóng bừng.

“Cô sẽ quen nhanh thôi.” – Anh khẽ mỉm cười. – “Bây giờ, tôi có một cuộc họp với ban giám đốc. Cô đi cùng.”

“Cái gì ạ?!” – Linh tròn mắt. – “Tôi… tôi không có quyền dự họp cấp cao mà!”

“Bây giờ cô có.”

Hạo chỉ nói một câu ngắn gọn, rồi đứng dậy, khoác vest.

Còn Linh vẫn ngồi ngẩn ngơ, không biết nên vui hay nên lo.

Phòng họp tầng 20 sang trọng, những vị quản lý cấp cao ngồi thành hàng dài.

Khi Hạo bước vào, không khí lập tức thay đổi — nghiêm túc, tập trung, đầy quyền uy.

Linh ngồi ở góc, cố gắng nhỏ người lại hết mức.

Anh bắt đầu buổi họp với giọng điềm tĩnh, rõ ràng. Từng con số, từng chiến lược được anh nói ra mạch lạc, dứt khoát. Linh nhìn anh, chợt nhận ra — người đàn ông này, khi làm việc, hấp dẫn đến mức không thể rời mắt.

Khi mọi người đang thảo luận, Hạo bất ngờ quay sang cô:

“Linh, cô nghĩ sao về phương án B?”

Cả phòng im phăng phắc.

Linh đơ ra:

“Tôi… tôi ạ?”

“Phải. Tôi muốn nghe ý kiến của cô.”

Cô run nhẹ, nhưng vẫn đứng dậy.

“Ờ… tôi nghĩ phương án B tuy tiết kiệm chi phí nhưng sẽ làm mất tính nhận diện thương hiệu. Nếu được, tôi đề xuất kết hợp điểm mạnh của A và B lại, để vừa giữ hình ảnh, vừa tối ưu ngân sách.”

Cả phòng xì xào nhỏ, có người gật đầu tán thưởng.

Hạo mím môi, gật nhẹ, ánh mắt đầy hài lòng:

“Tốt. Tôi thích cách nghĩ đó.”

Linh ngồi xuống, tim đập thình thịch, mặt đỏ đến tận tai.

Cô không dám nhìn thẳng anh nữa, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn ấm áp kia lâu lâu lại liếc qua.

Kết thúc buổi họp, mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng.

Hạo thong thả thu dọn tài liệu, rồi hỏi khẽ:

“Cô đã từng tham gia dự án nào chưa?”

“Dạ chưa. Tôi chỉ làm hành chính, nên hôm nay thật sự… hơi lo.”

“Không sao.” – Anh tiến lại gần, giọng trầm xuống. – “Tôi thích người biết lo, vì họ làm việc cẩn thận hơn.”

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn vài gang tay.

Linh hơi lùi lại, va phải mép bàn, suýt ngã.

Hạo nhanh tay đỡ lấy cô, cánh tay rắn chắc giữ ngang eo.

Cả thế giới dường như khựng lại một giây.

Ánh mắt anh gần đến mức Linh thấy rõ hàng mi dài và vết sẹo nhỏ nơi cằm. Mùi hương nước hoa nhẹ hòa lẫn mùi cà phê quen thuộc khiến cô choáng nhẹ.

“Cẩn thận.” – Anh nói nhỏ, giọng khàn, hơi thở phả vào tai cô.

Linh bật lùi ra, vội cúi đầu:

“Cảm ơn anh… Tôi bất cẩn quá.”

“Không sao. Tôi quen rồi.” – Anh mỉm cười, một nụ cười nửa thật nửa trêu.

“Anh quen… đỡ người khác à?” – Linh buột miệng.

“Không. Quen với việc cô làm tôi mất tập trung.”

“... Gì cơ?” – Cô ngẩng lên, đỏ mặt.

“Không có gì.” – Anh quay đi, giọng vẫn bình thản. – “À, chiều nay có cuộc họp nhỏ ở phòng sáng tạo. Cô chuẩn bị bản kế hoạch sơ bộ, rồi mang đến cho tôi xem trước.”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”

“Và Linh này…”

“Dạ?”

“Đừng sợ tôi quá. Tôi không ăn thịt nhân viên đâu.” – Anh nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Cô bật cười ngại ngùng, cúi đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài.

Chỉ khi cửa đóng lại, Hạo mới thả nhẹ nụ cười, khẽ xoay chiếc bút trong tay.

Người con gái này… thú vị thật.

Buổi chiều, khi Linh mang tài liệu đến bàn anh, Hạo đang nói chuyện điện thoại.

Giọng anh trầm ấm, xen lẫn chút nghiêm nghị:

“Ừ, tôi biết. Nhưng đừng để cô ấy chịu áp lực quá lớn. Mọi thứ cứ để tôi lo.”

Linh nghe thoáng qua, tim khẽ dao động. Anh ấy đang nói… về mình sao?

Cô đặt tài liệu xuống, định quay đi thì Hạo ngẩng lên, ra hiệu:

“Chờ chút.”

Anh kết thúc cuộc gọi, mỉm cười:

“Cô làm nhanh thật. Cho tôi xem.”

Anh ngồi xuống, lật từng trang, ánh mắt tập trung. Linh đứng bên cạnh, nhìn bàn tay anh cầm bút, từng nét chữ gọn gàng, mạnh mẽ.

“Không tệ.” – Anh nói. – “Tôi không ngờ cô lại có năng khiếu về chiến lược như vậy.”

“Cảm ơn anh. Tôi chỉ suy nghĩ theo góc nhìn người tiêu dùng thôi.”

“Chính vì thế tôi chọn cô.” – Anh khẽ ngẩng đầu, giọng thấp xuống. – “Cô khác với những người còn lại. Thật hơn, chân thành hơn. Và…”

Anh dừng lại, mỉm cười bí ẩn. – “Dễ khiến người khác chú ý hơn.”

Linh cúi gằm mặt, cảm giác hai tai nóng rực.

“Anh nói vậy… tôi không biết phải đáp thế nào.”

“Không cần đáp.” – Anh cười nhẹ. – “Tôi chỉ nói điều tôi nghĩ thôi.”

Chiều muộn, trời lại đổ mưa.

Linh đứng dưới sảnh chờ taxi, nhưng xe nào cũng đã có khách.

Giữa lúc cô đang lóng ngóng, một chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cửa. Kính hạ xuống, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Lên xe đi.”

Linh giật mình: “Anh Hạo?!”

“Cô không mang ô, đúng không?”

“À… dạ, đúng…”

“Lên đi, tôi tiện đường.”

“Nhưng—”

“Linh.” – Anh cắt lời, ánh mắt vừa nghiêm vừa dịu. – “Tôi không hỏi ý kiến, tôi ra lệnh.”

Cô im lặng ba giây, rồi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài. Trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ và hương nước hoa phảng phất.

“Anh thường ra lệnh với nhân viên như vậy à?” – Cô hỏi, giọng nhỏ.

“Không.” – Anh đáp nhanh. – “Tôi chỉ làm vậy với người khiến tôi lo.”

Câu nói ấy khiến không khí trong xe ngưng lại một nhịp.

Linh quay mặt ra ngoài cửa kính, che giấu nụ cười khẽ.

Khi xe dừng trước ngõ nhà cô, Hạo nghiêng đầu, nói khẽ:

“Ngày mai đến sớm hơn mười phút. Tôi muốn cô cùng tôi duyệt bản kế hoạch mới.”

“Vâng, tôi sẽ đến đúng giờ.”

“Không.” – Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như muốn nói nhiều hơn. – “Tôi muốn cô đến sớm. Tôi không thích phải đợi.”

Linh bật cười, cúi đầu:

“Rõ rồi, tổng giám đốc— à không, anh Hạo.”

Anh gật nhẹ, khóe môi cong lên:

“Tốt. Cô đang dần biết cách nói chuyện với tôi rồi đấy.”

Cửa xe mở, Linh bước ra, mưa vẫn rơi nhẹ.

Cô quay lại, thấy anh vẫn nhìn theo qua cửa kính.

Khoảnh khắc ấy, có gì đó len lỏi trong tim — vừa ngọt, vừa nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×