ảnh hồn trong gương

Chương 1: Vụ án trong màn đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm luôn khoác lên mình một lớp áo mơ hồ. Ánh đèn đường rọi xuống những vỉa hè lấm tấm nước mưa còn sót lại, phản chiếu thành từng vệt ánh sáng vàng nhạt, dài như những vết sẹo loang lổ trên mặt đất. Tiếng còi xe xa xa vẫn chưa dứt, hòa cùng tiếng rì rầm của những quán cà phê còn mở cửa muộn. Thế nhưng, trong con hẻm nhỏ khuất nẻo ở quận ngoại thành, khung cảnh lại trái ngược hoàn toàn: lạnh lẽo, im ắng, và chết chóc.

Thi thể một người đàn ông trung niên được phát hiện trong căn nhà hoang. Cửa sổ mở toang, gió thổi qua khiến tấm rèm cũ kỹ đập liên hồi vào tường. Trên nền nhà bụi bặm, vết máu loang lổ như những mảng tối bất thường. Điều đặc biệt là trên gương mặt nạn nhân vẫn còn nguyên vẻ hoảng loạn, đôi mắt trợn trừng, miệng há ra như cố kêu cứu trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Thám tử Nguyễn Minh bước vào hiện trường, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết. Anh mặc chiếc áo măng-tô dài màu đen, cổ áo dựng lên che nửa gương mặt. Trong tay anh là một cuốn sổ nhỏ, nơi anh ghi chép lại mọi điều bất thường. Cái dáng cao gầy, khắc khổ cùng khuôn mặt hằn rõ vết thời gian khiến những cảnh sát trẻ đi cùng đều tỏ ra dè chừng. Minh nổi tiếng trong ngành không chỉ bởi tài suy luận mà còn bởi sự lạnh lùng đến mức nhiều khi đáng sợ.

“Cửa không có dấu vết cạy phá, nạn nhân chết trong tư thế như đang nhìn chằm chằm vào chiếc gương kia.” – Minh khẽ chỉ về tấm gương đứng bị rạn nứt ở góc phòng.

Một viên cảnh sát trẻ run giọng:

“Thưa anh, đây đã là vụ thứ ba trong tháng này rồi. Các nạn nhân đều chết với cùng một biểu cảm, cùng một hiện trường có gương vỡ...”

Minh gật đầu, cúi xuống quan sát. Anh nhấc nhẹ một mảnh gương rơi xuống sàn. Trên mảnh vỡ ấy, ngoài vết máu loang, còn in hằn một dấu vân tay. Anh ghi chép lại, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh.

“Không phải trùng hợp. Kẻ gây án muốn để lại thông điệp.”

Ngoài kia, màn mưa phùn rơi lất phất. Những người dân tò mò đứng nép sau hàng rào, xì xào bàn tán. Trong đám đông ấy, một đôi mắt âm u lặng lẽ quan sát, khóe môi nhếch lên nụ cười khó đoán. Người đó chính là Khải, một gã tội phạm khét tiếng trong thế giới ngầm, từng biến mất khỏi thành phố nhiều năm. Hắn trở lại, và sự xuất hiện của hắn không phải ngẫu nhiên.

Rạng sáng hôm sau, tại phòng điều tra, Minh nhận được hồ sơ mới từ cấp trên. Bức ảnh chụp từ camera an ninh gần hiện trường cho thấy một bóng dáng mờ ảo đi ngang. Dù mờ nhòe, nhưng Minh nhận ra ngay lập tức: Khải.

Anh nắm chặt tập hồ sơ, tim đập nhanh hơn một nhịp. Cái tên ấy từng gắn liền với một vụ án đẫm máu mà anh không bao giờ quên. Khải – kẻ từng thoát khỏi vòng pháp luật nhờ những chứng cứ bất nhất, để rồi biến mất như bóng ma. Và giờ, hắn trở lại đúng lúc thành phố liên tiếp xảy ra những vụ án liên quan đến... gương.

“Định mệnh hay sự sắp đặt?” – Minh lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

Đêm hôm đó, Minh tự mình đến bến cảng bỏ hoang – nơi camera cho thấy Khải từng xuất hiện. Bầu trời đầy mây, gió biển mang theo hơi muối nồng nặc. Ánh đèn pha xe anh rọi lên bức tường loang lổ rêu phong. Anh bước từng bước thận trọng, tay giữ chắc khẩu súng bên hông.

Bất ngờ, tiếng cười khẽ vang lên sau lưng. Minh quay phắt lại, bóng một người đàn ông cao gầy, dáng đi chậm rãi, bước ra từ bóng tối.

“Lâu rồi không gặp, thám tử Minh.” – Giọng Khải trầm, khàn khàn, nhưng chứa đựng sự giễu cợt.

“Khải.” – Minh gọi tên hắn, bàn tay siết chặt cò súng. – “Lần này anh không thoát đâu.”

Khải bật cười khẽ, đôi mắt lóe lên tia bí ẩn. Hắn chỉ tay về phía một tấm gương cũ dựng ở góc khoang cảng. “Anh có bao giờ nghĩ rằng, sự thật không phải lúc nào cũng hiện lên trong gương như nó vốn có?”

Ngay lúc ấy, một luồng gió mạnh thổi qua, khiến tấm gương rung lắc. Minh tiến lại gần, súng vẫn chĩa thẳng vào Khải. Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào gương, một điều kỳ dị xảy ra: hình ảnh phản chiếu trong gương không còn là Minh – mà là Khải, đang cười với đôi mắt lạnh lẽo.

Một cơn choáng váng ập đến, đầu Minh như bị ai bóp nghẹt. Anh loạng choạng, cố chống lại sự mơ hồ đang nuốt chửng tâm trí. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cảm nhận như cơ thể mình bị kéo tuột vào gương, bị xé đôi, rồi lại bị ép nhập vào một bản thể xa lạ.

Khi Minh mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mặt đã đổi khác. Anh thấy đôi bàn tay thô ráp, đầy sẹo máu – không phải tay anh. Anh nhìn thấy trong gương... gương mặt của Khải. Còn đối diện, thân xác anh – với ánh mắt bàng hoàng – đang run rẩy, chính là Khải trong cơ thể Minh.

Cả hai cùng nhận ra sự thật kinh hoàng: họ đã hoán đổi linh hồn.

Căn cảng tối om như hầm mộ. Tiếng sóng vỗ dữ dội ngoài khơi như trống trận. Trong sự im lặng ghê rợn, cả Minh và Khải đều hiểu rằng từ giây phút này, cuộc đời họ đã rẽ sang một ngả không thể lường trước. Một kẻ khoác áo công lý giờ mang thân xác tội phạm. Một kẻ từng sống trong bóng tối giờ nắm giữ vỏ bọc chính nghĩa.

Và đâu đó, trong bóng đêm, kẻ chủ mưu thật sự đang quan sát, nụ cười quái dị vang vọng theo từng đợt gió biển.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×