Không gian xung quanh dường như xoay tròn. Minh gắng gượng mở mắt, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Nhưng cái cơ thể này… nặng nề, cứng rắn và thô ráp hơn hẳn. Hơi thở phả ra mùi thuốc lá ám lâu ngày, đôi tay chai sạn và đầy vết sẹo. Anh đưa tay chạm lên mặt – gương mặt khác hẳn, gương mặt của Khải.
Đối diện anh, thân xác quen thuộc của chính mình run rẩy lùi lại, đôi mắt sáng nhưng đầy sự hoảng loạn. Khải, kẻ vừa bước vào cơ thể Minh, bỗng bật ra một tràng cười khan. Giọng nói phát ra từ chính cái hình hài mà Minh đã quen thuộc suốt đời, nhưng lại chứa đầy vẻ mỉa mai.
“Thú vị thật. Thám tử tài ba giờ trở thành tôi. Còn tôi… chính thức là anh.”
Minh gằn giọng, tiếng khàn khàn của Khải bật ra nghe lạ lẫm:
“Đây là trò quái quỷ gì? Anh đã làm gì?”
Khải nhếch mép, soi gương mặt mới của mình trong tấm gương vỡ:
“Không phải tôi. Có ai đó… muốn chúng ta nếm trải điều này.”
Khoảnh khắc ấy, tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ xa. Ánh đèn pin lia qua cửa khoang cảng bỏ hoang. Một nhóm cảnh sát chạy đến hiện trường, vừa lúc Minh chưa kịp định hình.
“Anh Minh! Anh ổn chứ?” – giọng một sĩ quan vang lên. Họ nhìn thấy Khải trong thân xác Minh đứng đó, nên lập tức chạy đến đỡ.
Minh, trong hình hài Khải, toan kêu lên nhưng chỉ thốt ra được giọng trầm khàn:
“Tôi… tôi là Minh! Đừng lại gần hắn! Hắn chính là…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, một cú đánh mạnh từ báng súng của viên cảnh sát trực ban giáng xuống đầu Minh. Anh ngã gục, máu rịn ra từ thái dương. Trong mắt tất cả, anh chỉ là Khải – kẻ bị truy nã.
Còn Khải, trong thân xác Minh, chỉ cần nở một nụ cười gượng gạo, nói vài câu ngắn gọn, lập tức được cảnh sát tin tưởng dìu đi.
Trong giây lát, số phận của cả hai bị tráo đổi hoàn toàn.
Bóng tối ngục tù
Khi tỉnh dậy, Minh nhận ra mình bị nhốt trong một phòng giam tạm thời của sở cảnh sát. Không gian hẹp, bốn bức tường loang lổ, ánh đèn vàng lạnh lẽo treo lơ lửng. Cơ thể đau nhức, nhất là vết thương bên thái dương. Anh đưa tay ôm đầu, nhưng điều khiến anh sợ hãi hơn cả chính là ánh mắt của những kẻ giam giữ – họ nhìn anh như một tên tội phạm khét tiếng.
“Khải, lần này mày hết đường chối. Ba vụ án mạng liên tiếp, tất cả đều có bóng dáng mày.” – một sĩ quan điều tra đập tay xuống bàn, giọng đầy đe dọa.
Minh ngồi đó, bất lực. Anh muốn giải thích rằng mình là thám tử Minh, nhưng mỗi lần mở miệng, cái giọng khàn đặc của Khải vang lên lại khiến tất cả cười khẩy.
“Đừng giả vờ nữa. Trò này cũ lắm rồi.”
Trong đôi mắt lạnh băng của đồng nghiệp cũ, Minh lần đầu tiên cảm nhận được sự cô đơn tuyệt đối. Tất cả những gì anh từng gây dựng – niềm tin, danh dự, công lý – chỉ trong một đêm đã bị tước sạch. Anh giờ đây không còn là thám tử Minh, mà là Khải – kẻ bị cả thành phố săn lùng.
Thân phận giả tạo
Trong khi đó, Khải khoác lên mình cái vỏ bọc hoàn hảo. Với khuôn mặt Minh, hắn dễ dàng bước qua ánh mắt nghi ngờ của đồng đội, thậm chí còn được tôn trọng. Hắn bước vào phòng làm việc quen thuộc của Minh, hít một hơi dài. Cái cảm giác ngồi sau bàn thám tử trưởng, lật giở hồ sơ các vụ án, khiến hắn không khỏi bật cười thỏa mãn.
“Thì ra đây là cuộc đời của mày, Minh. Bao năm mày săn đuổi tao, giờ tao chính là mày.”
Nhưng niềm vui đó nhanh chóng nhường chỗ cho sự tò mò. Khải bắt đầu lật từng tập hồ sơ liên quan đến chuỗi vụ án gương. Những bức ảnh hiện trường ghê rợn, gương mặt nạn nhân chết trong hoảng loạn, những dấu vết mờ nhạt về nghi thức kỳ dị… Tất cả khơi dậy trong hắn ký ức mơ hồ.
Trong một bức ảnh, Khải nhận ra một biểu tượng nhỏ được khắc sau tấm gương vỡ: một vòng tròn đen bao quanh bởi những đường gạch chéo. Hắn sững người. Biểu tượng đó… hắn đã từng thấy nhiều năm trước, trong một “nghi thức” mà một kẻ lạ mặt từng thực hiện để “thử nghiệm” trên chính hắn.
“Chẳng lẽ… kẻ đó vẫn còn sống?” – Khải siết chặt tập hồ sơ, trong mắt lóe lên sự sợ hãi hiếm hoi.
Hai thế giới đảo ngược
Đêm xuống, Minh ngồi trong buồng giam, trí óc quay cuồng. Anh nhớ lại khoảnh khắc trong gương, cái cảm giác linh hồn bị xé rách rồi nhét vào thân xác xa lạ. Nó không thể là ngẫu nhiên. Phải có ai đó đứng sau, một bàn tay vô hình thao túng tất cả.
Đột nhiên, từ ngoài hành lang, có tiếng bước chân. Một người đàn ông lạ mặt đi ngang, dừng lại trước buồng giam của Minh. Hắn mặc áo choàng dài, đầu đội mũ che khuất nửa mặt. Trong ánh sáng mờ, đôi mắt hắn lóe lên thứ ánh sáng tà dị.
“Người công lý trong thân xác kẻ tội đồ…” – hắn nói nhỏ, giọng thì thầm rợn người. – “Ngươi đã bước vào trò chơi rồi. Đừng mong thoát ra dễ dàng.”
Minh lao tới chấn song, gào lên:
“Ngươi là ai? Tại sao lại làm chuyện này?”
Người đàn ông chỉ mỉm cười, không trả lời, rồi biến mất vào hành lang tối như chưa từng tồn tại.
Minh ngồi phịch xuống, mồ hôi lạnh chảy dài. Câu nói ấy ám ảnh anh: “trò chơi”. Vậy đây không chỉ là một sự cố siêu nhiên, mà là một kế hoạch. Một ván cờ. Và anh cùng Khải chính là những quân cờ bị đẩy vào.
Cái nhìn trong gương
Ở phía bên kia thành phố, Khải ngồi trong căn hộ của Minh, nhìn chằm chằm vào tấm gương treo trên tường. Trong ánh đèn lờ mờ, gương phản chiếu hình ảnh một thám tử điển trai, lạnh lùng. Nhưng chỉ cần hắn nhếch mép cười, cái hình ảnh ấy trở nên méo mó, như có một con quỷ ẩn bên dưới.
Hắn thì thầm với chính bản thân:
“Minh, cảm giác thế nào khi trở thành ta? Mày có chịu nổi không? Còn tao… tao sẽ sống cuộc đời mày, sẽ dùng chính danh nghĩa thám tử để tìm ra kẻ đứng sau. Nếu đúng như tao nghĩ, trò chơi này còn khủng khiếp hơn mày tưởng.”
Trong khoảnh khắc, hình ảnh trong gương bỗng lay động. Thay vì phản chiếu hắn, tấm gương hiện lên gương mặt thất thần của Minh trong buồng giam. Ánh mắt hai người giao nhau xuyên qua chiều sâu ma quái của thủy tinh.
Một khoảnh khắc im lặng, căng như dây đàn. Rồi cả hai đồng loạt thốt ra cùng một câu, dù ở hai nơi khác nhau:
“Chúng ta… không còn lối thoát.”