Rơi vào khoảng không
Khi Minh và Lan lao qua tấm gương, một luồng lạnh buốt xuyên dọc xương sống. Cơ thể cả hai như bị xé thành hàng ngàn mảnh rồi ghép lại. Khi mở mắt, trước mặt họ không còn là cánh rừng, mà là một hành lang dài vô tận, hai bên là gương trong suốt.
Trong gương không phản chiếu hình dáng hiện tại, mà là những phiên bản khác: Minh thấy chính mình trong đồng phục cảnh sát ngày trẻ, tay run khi lần đầu cầm súng. Rồi lại thấy một Minh già nua, đôi mắt mệt mỏi, tay run cầm hồ sơ.
Lan thấy hình ảnh chính cô khi còn là học viên mới, ánh mắt tràn ngập ngây thơ, và một Lan khác – gương mặt già đi, nhuốm máu, ánh mắt đầy hận thù.
“Đây… không phải thực tại.” – Minh thì thào.
“Là ký ức. Và cả tương lai có thể xảy ra.” – Lan siết chặt tay anh.
Tiếng gọi từ gương
Bỗng nhiên, trong gương vang lên những giọng nói quen thuộc.
“Anh Minh, đừng bỏ tôi…” – giọng của đồng nghiệp đã chết trong một vụ án năm xưa.
“Lan, em không cứu được ai đâu…” – giọng người bạn thân cô từng mất trong một nhiệm vụ.
Những tiếng gọi như mũi kim xuyên vào tim, khiến bước chân cả hai chậm lại. Minh phải cắn răng, đập mạnh vào gương:
“Không phải thật! Chỉ là trò của chúng!”
Gương nứt toác, giọng nói biến mất. Nhưng Minh thấy trong mắt Lan rưng rưng nước, đôi tay run rẩy. Anh nắm lấy, giọng chắc nịch:
“Đừng tin chúng. Chúng muốn bẻ gãy ý chí ta.”
Ngã ba lựa chọn
Hành lang dẫn đến ngã ba. Bên trái, gương phản chiếu ánh sáng ấm áp, tiếng cười vang vọng như từ một gia đình hạnh phúc. Bên phải, gương tối sầm, tiếng khóc ai oán dội ra, như kéo linh hồn xuống vực.
Lan hỏi: “Đi đâu?”
Minh cau mày, nhắm mắt lại. Trái tim anh bảo rằng lối sáng kia chỉ là cám dỗ – một ảo ảnh ngọt ngào.
“Chúng ta đi bên phải.” – Minh quyết.
Lan thoáng sợ hãi nhưng vẫn gật đầu. Họ bước vào hành lang tối, tiếng khóc ngày càng lớn. Gương hai bên hiện ra hàng trăm bàn tay cố vươn ra, nắm lấy, kéo lại.
Lan hoảng hốt giơ súng bắn, nhưng đạn chỉ xuyên qua. Minh hét: “Chạy!”
Cả hai lao đi, bỏ lại phía sau những tiếng kêu gào.
Kẻ giữ cửa
Ở cuối hành lang, một bóng đen khổng lồ chặn lối. Hắn khoác áo choàng, nhưng không che mặt. Gương mặt ấy nửa là người, nửa nứt vỡ như thủy tinh. Đôi mắt hắn sáng như hai ngọn đuốc.
“Tâm Gương không dành cho kẻ yếu. Muốn qua, hãy dâng nỗi sợ lớn nhất của mình.”
Lan siết chặt súng, nhìn Minh. Minh hít sâu, bước lên:
“Nỗi sợ lớn nhất của tôi… là công lý bị bóp méo. Tôi đã thấy mình trong thân xác kẻ sát nhân, bị cả thế giới căm ghét. Nhưng tôi vẫn chọn đứng lên. Đây là bằng chứng tôi không khuất phục.”
Anh giơ dao, tự rạch một đường lên cánh tay. Máu đỏ tươi nhỏ xuống, hòa thành hình một ngôi sao nhỏ trên nền gương.
Bóng đen gầm lên, nhưng rồi từ từ tan biến. Con đường mở ra.
Lan nhìn Minh, mắt ánh lên sự khâm phục xen lẫn lo âu:
“Anh vừa cược cả sinh mạng.”
Minh gượng cười: “Nếu không cược, chúng ta sẽ không đi tiếp được.”
Biển gương vô tận
Cả hai bước vào một không gian rộng lớn – như một đại sảnh khổng lồ, xung quanh chỉ toàn gương, trần nhà, sàn nhà đều phản chiếu. Đi tới đâu, họ cũng thấy mình nhân đôi, nhân ba.
Ở trung tâm, một tấm gương khổng lồ nổi lên như hồ nước. Trong đó xoáy tròn những hình ảnh thành phố ngoài kia: người dân đi lại, cảnh sát tuần tra, ánh đèn neon rực rỡ. Nhưng xen kẽ là những vệt đen loang dần, như bóng tối nuốt lấy thực tại.
Lan run rẩy: “Nếu nghi thức hoàn tất… cả thành phố sẽ bị giam vào đây.”
Một giọng nói vang vọng từ trên cao:
“Đúng vậy. Và kẻ nắm giữ Tâm Gương sẽ trở thành Chúa tể của mọi linh hồn.”
Từ khoảng không trên cao, bóng dáng Giáo sư Trần Hạo hiện ra, đôi mắt đỏ rực, áo choàng đen phấp phới.
Lời tuyên bố
“Ngươi, Minh.” – Trần Hạo chỉ tay, giọng rền rĩ. – “Ngươi đã được chọn. Công lý trong ngươi chính là sức mạnh để Tâm Gương hoàn tất. Ngươi sẽ thay ta trở thành Người soi mới.”
Minh gầm lên: “Tôi sẽ không trở thành quái vật như ông!”
Trần Hạo cười: “Không có khác biệt giữa công lý và tội ác. Gương chỉ phản chiếu sự thật: tất cả linh hồn đều yếu đuối, đều khao khát quyền lực. Ngươi nghĩ mình khác ư? Ngươi sẽ thấy.”
Tấm gương khổng lồ bắt đầu xoáy mạnh, kéo Minh và Lan dần về phía nó. Những bóng người trong gương vươn tay ra, hàng trăm, hàng ngàn khuôn mặt gào thét.
Lan bắn liên tục vào bóng Trần Hạo, nhưng đạn biến mất giữa không trung. Minh kéo cô lại, hét lớn:
“Chúng ta phải tìm cách phá hủy Tâm Gương, ngay từ bên trong!”
Kết chương
Trong tiếng gào thét vang vọng, Minh và Lan lao thẳng về phía tấm gương xoáy tròn, quyết tâm tìm tới trung tâm thật sự của nó. Trần Hạo đứng trên cao, cười vang, giọng như tiếng gương vỡ:
“Hãy đi, hãy tự biến mình thành một phần của ta! Ván cờ cuối cùng… đã đến lúc kết thúc!”
Ánh sáng đỏ bùng lên, cả không gian rung chuyển.