ảnh hồn trong gương

Chương 12: Cánh cửa Tâm Gương


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối tràn vào

Tiếng cửa gỗ vỡ tung, gió lạnh ập vào như cuồng phong. Những kẻ áo choàng đen tràn ngập căn nhà. Đôi mắt chúng đỏ rực trong bóng tối, ánh lên thứ ánh sáng tà dị, như những mảnh gương sống động.

Lan lập tức giơ súng, bóp cò. Đoàng! Đoàng! Hai kẻ ngã xuống, nhưng thay vì máu, cơ thể chúng vỡ vụn thành hàng trăm mảnh gương, rơi loảng xoảng xuống nền nhà.

“Chúng không còn là người!” – Lan thét.

Minh kéo cô tránh sang một bên khi một kẻ khác lao tới. Con dao gấp trong tay anh quét một đường, chém thẳng vào cánh tay đối phương. Cánh tay đó nứt toác, lộ ra những đường vân như thủy tinh. Kẻ áo choàng gào rít rồi tan biến trong đống mảnh vỡ.

Ông Lâm run rẩy, lùi về góc nhà:

“Đừng để chúng bắt được! Một khi linh hồn bị hút vào gương, các người sẽ không bao giờ quay lại!”

Cuộc đào thoát

Minh hét: “Lan, đi cửa sau!”

Cả ba lao ra ngoài. Con đường làng tối om, chỉ có ánh lửa từ ngôi nhà bốc cháy hắt lên, soi bóng họ kéo dài. Phía sau, lũ áo choàng đuổi theo, tiếng chân đập rầm rập như bầy sói.

Lan quay người bắn chặn, mỗi phát súng lại làm nổ tung một thân thể gương. Nhưng càng lúc càng nhiều kẻ xuất hiện, từ trong rừng, từ những con hẻm nhỏ, như thể làng này đã bị chiếm trọn.

Ông Lâm dẫn họ rẽ vào một con đường mòn xuyên rừng. Hơi thở ông gấp gáp, giọng khàn đặc:

“Trong rừng có một nơi… cánh cửa dẫn vào Tâm Gương. Tôi đã từng thấy nó mười năm trước… cũng chính nơi đó tôi thoát ra.”

Minh siết chặt tay cầm dao, mắt lóe quyết tâm:

“Nếu đó là con đường duy nhất, chúng ta sẽ đi.”

Cánh rừng nuốt chửng

Họ lao vào rừng. Cây cối rậm rạp, cành lá quất vào mặt rát buốt. Tiếng bước chân rượt đuổi phía sau ngày càng gần.

Đột ngột, một tiếng hét vang lên. Một kẻ áo choàng phóng vụt xuống từ cành cây, chặn đường. Minh lao lên, dao trong tay vung mạnh. Hai thân người va chạm, ánh thép lóe lên. Kẻ áo choàng gục xuống, cơ thể nứt ra thành những mảnh gương vụn.

“Đi tiếp!” – Minh gào.

Lan dìu ông Lâm, vừa chạy vừa bắn trả. Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy khuôn mặt Minh – đầy máu, đầy mồ hôi – nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, như một ngọn lửa bất khuất.

Ngôi miếu cổ

Cuối cùng, con đường dẫn đến một khoảng đất trống. Ở giữa là một ngôi miếu cổ đổ nát, rêu phong phủ kín. Trên bệ thờ còn sót lại, một tấm gương lớn dựng đứng, khung gỗ mục nát nhưng mặt kính vẫn trong veo lạ thường.

Ông Lâm run rẩy, chỉ tay:

“Đó… đó chính là cánh cửa Tâm Gương. Tất cả linh hồn bị giam giữ đều tụ về đây.”

Minh bước tới, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ mặt gương khiến da anh nổi gai ốc. Trong đó không phản chiếu bóng anh, mà là vô số gương mặt kêu gào, những linh hồn mắc kẹt.

Lan thở hắt: “Chúa ơi… bao nhiêu người đã bị nuốt vào trong đó?”

Ông Lâm lắc đầu, mắt ngấn lệ: “Nhiều hơn chúng ta tưởng. Cả thành phố đang dần biến thành mảnh gương khổng lồ.”

Hội Gương bao vây

Tiếng xào xạc vang lên từ mọi phía. Hàng chục kẻ áo choàng xuất hiện, bao vây khoảng đất trống. Đứng giữa bọn chúng là một bóng cao lớn hơn, áo choàng dày nặng, mũ trùm che kín gương mặt.

Hắn cất giọng trầm vang:

“Cuối cùng, các ngươi cũng đến. Bước vào Tâm Gương, kẻ xứng đáng sẽ trở thành người soi mới. Kẻ còn lại… sẽ tan biến vĩnh viễn.”

Minh siết chặt dao, Lan giương súng, cả hai đứng che trước ông Lâm.

“Chúng ta không chơi theo luật của các ngươi!” – Minh gầm.

Kẻ áo choàng cười, giọng vang như tiếng kính vỡ:

“Luật không do ngươi định. Luật thuộc về gương.”

Lựa chọn

Gió gào thét, tấm gương rung mạnh, ánh sáng đỏ loang khắp khoảng đất. Bóng của Minh, Lan, và ông Lâm kéo dài méo mó.

Lan thì thầm: “Nếu bước vào đó… liệu chúng ta có quay lại?”

Ông Lâm trả lời, giọng nghẹn: “Có thể… hoặc không bao giờ. Nhưng nếu không vào, tất cả sẽ bị nuốt mất.”

Minh đặt tay lên vai cô: “Lan, cô không cần đi. Đây là trách nhiệm của tôi.”

Lan nhìn anh, đôi mắt rực sáng: “Không. Nếu anh vào, tôi cũng vào. Tôi đã chọn tin anh, và tôi sẽ đi cùng anh đến cùng.”

Cánh cửa mở

Kẻ áo choàng giơ tay. Đám thuộc hạ đồng loạt quỳ xuống, lẩm bẩm câu thần chú. Tấm gương tỏa sáng rực rỡ, mở rộng như một mặt hồ. Bên trong, những cánh tay vô hình vươn ra, kêu gọi.

Ông Lâm run rẩy: “Nhanh! Đây là cơ hội duy nhất!”

Minh nắm chặt tay Lan. Hai người nhìn nhau, ánh mắt kiên định. Rồi cả hai lao thẳng vào tấm gương.

Khoảnh khắc cơ thể chạm vào, thế giới xoay cuộn. Cái lạnh xuyên thấu tim gan, tiếng thét vang vọng khắp nơi.

Kết chương

Trong khi đó, ở bên ngoài, ông Lâm quỳ sụp xuống, mồ hôi nhễ nhại. Ông nhìn tấm gương đang nuốt chửng Minh và Lan, rồi thì thầm:

“Cầu trời… cho các người tìm được Tâm Gương thật sự.”

Sau lưng ông, kẻ áo choàng cao lớn mỉm cười trong bóng tối. Hắn kéo mũ trùm, để lộ gương mặt một người đàn ông trung niên, đôi mắt đỏ rực như than hồng.

Giáo sư Trần Hạo.

“Ván cờ cuối cùng… đã bắt đầu.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×