Buổi chiều ở thành phố lớn, những con đường đông đúc dường như chẳng bao giờ ngủ. Nữ chính, Ngọc Hân, bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện tư nơi cô làm bác sĩ tâm lý, tay cầm hồ sơ vừa hoàn tất cho một bệnh nhân khó tính. Gió thổi qua, làm tóc cô bay lòa xòa trước mặt, khiến cô phải vội vàng quàng lại.
Cuộc sống của cô, từ sau khi tốt nghiệp và bắt đầu công việc tại thành phố này, luôn yên lặng, đều đều. Ngọc Hân quen với những giờ làm căng thẳng, nhưng ít khi phải đối mặt với nguy hiểm ngoài dự đoán. Cho đến hôm nay, khi cô bước ra khỏi bệnh viện, mọi thứ thay đổi.
Một tiếng động lớn vang lên, như tiếng va chạm kim loại giữa đường, cùng với tiếng hét thất thanh. Ngọc Hân chưa kịp hiểu chuyện gì thì một chiếc xe tải mất lái lao về phía cô. Tim cô nhảy lên, chân cô chưa kịp phản ứng, nhưng một cánh tay lạnh lùng bất ngờ vươn ra, kéo cô sang một bên, tránh khỏi tai nạn trong gang tấc.
Cô nhìn người cứu mình, tim đập loạn nhịp. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đen, gương mặt sắc lạnh, ánh mắt sâu thẳm nhưng không chút biểu cảm. Anh không cười, không hỏi cô có sao không, chỉ nhấc cô sang một bên và lướt đi, để lại mùi nước hoa nam tính nồng nặc và một khoảng trống lạnh lẽo trên đường phố.
Ngọc Hân đứng đó, vẫn còn run rẩy. “Anh… anh vừa… cứu tôi?” – cô thốt ra, giọng nghẹn ngào. Nhưng người đàn ông ấy đã bước đi mất hút giữa dòng người và xe cộ, như một bóng ma giữa thành phố nhộn nhịp.
Sự kiện đó khiến cô bàng hoàng, nhưng cũng nhanh chóng bị công việc kéo đi. Tuy nhiên, trong đầu cô, gương mặt lạnh lùng của anh cứ hiện lên liên tục, khó mà xóa nhòa.
Ngày hôm sau, khi Ngọc Hân trở lại bệnh viện, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ phòng nhân sự: “Ngọc Hân, anh Hà Duy muốn gặp cô. Ngay bây giờ.”
Ngọc Hân nhíu mày. Hà Duy? Cô không biết anh là ai, nhưng cái tên ấy dường như gợi lên một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Khi bước vào phòng họp, cô thấy anh. Nam chính đứng đó, vẫn bộ vest đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng cô mà không nhấc môi.
“Chào cô, Ngọc Hân. Tôi nghe nói cô là bác sĩ tâm lý?” Anh giọng trầm, điềm tĩnh.
“Vâng… tôi… tôi có thể giúp gì cho anh?” Cô hơi lúng túng, tim vẫn đập loạn nhịp vì ấn tượng ngày hôm qua.
Hà Duy nhướng mày, vẻ mặt khó đoán: “Tôi không cần sự giúp đỡ về tinh thần, nhưng tôi cần cô… quan sát và đánh giá một người.”
Ngọc Hân hơi ngạc nhiên, nhưng nghề nghiệp buộc cô phải tò mò: “Vâng, xin anh nói rõ hơn…”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô, ánh mắt như đang dò xét, vừa xa cách vừa sắc bén. Sự lạnh lùng của anh khiến cô có cảm giác như đang đứng trước một bức tường băng.
“Cô có biết lý do vì sao tôi cứu cô hôm qua không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng không hề ấm áp.
Ngọc Hân lắc đầu: “Tôi… tôi nghĩ đó chỉ là tình cờ?”
Hà Duy cười nhạt, nụ cười không hề lên môi: “Tình cờ? Không hẳn. Tôi không cho phép mình để người khác gặp nguy hiểm… và cũng không muốn để cảm xúc xen vào.”
Câu nói ấy khiến Ngọc Hân hơi run rẩy. Anh không chỉ lạnh lùng, mà còn đặt ra một khoảng cách vô hình khiến cô khó mà bước gần. Nhưng đồng thời, cô nhận ra một điều lạ lùng: dù xa cách, anh vẫn quan tâm, theo cách riêng đầy lạnh lùng của mình.
Cuộc gặp gỡ hôm nay không chỉ là lần đầu tiên họ trò chuyện, mà còn là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện khiến Ngọc Hân nhận ra: cuộc sống của cô từ đây sẽ không còn yên bình như trước nữa…
Và người đàn ông lạnh lùng ấy, dù có ngăn cấm tình cảm của chính mình, sẽ bước vào trái tim cô một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.