anh không cho phép yêu

Chương 2: Khoảng Cách Lạnh Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Hân bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề. Cuộc gặp hôm qua với Hà Duy vẫn hiện rõ trong tâm trí cô: ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm nhưng không chút ấm áp, và nụ cười nhạt như băng đá.

Cô tự hỏi tại sao một người xa lạ lại xuất hiện đúng lúc cô gặp nguy hiểm và cứu cô, nhưng đồng thời lại đặt ra ranh giới không thể vượt qua. Cảm giác ấy vừa khó chịu vừa tò mò, khiến cô không thể nào quên được.

Khi vừa đến phòng làm việc, điện thoại của cô vang lên. Số máy hiển thị là của Hà Duy. Tim cô đập nhanh.

“Ngọc Hân, tôi cần cô đến văn phòng tôi. Ngay bây giờ.” Giọng anh vẫn lạnh lùng, không một chút biểu cảm.

Cô nuốt khô cổ họng, nhưng nghề nghiệp buộc cô phải đi. Cô biết, trong những tình huống như thế này, việc từ chối là vô nghĩa.

Văn phòng Hà Duy nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời giữa trung tâm thành phố. Khi bước vào, cô cảm nhận ngay không khí lạnh lẽo, ánh sáng nhẹ hắt từ cửa kính lớn tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên sàn.

Anh đứng gần bàn, dáng người cao lớn và gương mặt không một nụ cười. Khi nhìn thấy cô, anh gật đầu một cái nhẹ, nhưng không nói lời nào.

“Cô cần biết, đây không phải là một công việc bình thường. Người tôi muốn cô đánh giá là… đặc biệt. Cô có đủ năng lực không?” Giọng anh nghiêm nghị, nhưng ánh mắt vẫn dò xét.

Ngọc Hân cắn môi, cố giữ vẻ điềm tĩnh: “Tôi sẽ làm hết khả năng. Nhưng xin anh nói rõ tôi cần phải làm gì.”

Hà Duy nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua cô như thể đang đánh giá toàn bộ con người cô chỉ trong vài giây. “Cô sẽ quan sát, phân tích và báo cáo. Không can thiệp quá sâu, không để cảm xúc xen vào.”

Ngọc Hân khẽ thở dài. Anh ra lệnh, nhưng đồng thời vẫn quan tâm – đó là điều cô nhận ra từ lần cứu hôm qua. Anh là người luôn kiểm soát mọi thứ, kể cả cảm xúc.

“Và… hôm qua,” cô nói nhỏ, “cảm ơn anh đã cứu tôi. Nếu không có anh, tôi…”

Hà Duy nhíu mày, nhưng không đáp. Anh chỉ lướt ánh mắt qua cô, lạnh lùng như thể chưa từng nghe thấy lời cảm ơn. “Đừng nhắc đến chuyện đó. Tôi không cần cô cảm ơn. Tôi làm vậy… chỉ vì tôi không cho phép người khác gặp nguy hiểm.”

Ngọc Hân cắn môi, tim nhói một cái. Lời nói của anh vừa khiến cô cảm thấy ấm áp, vừa lạnh lùng đến tê người. Cô nhận ra rằng, nếu muốn hiểu anh, sẽ là một con đường đầy thử thách.

Một tuần trôi qua, Ngọc Hân bắt đầu công việc quan sát. Mỗi lần gặp Hà Duy, cô đều cảm nhận sự lạnh lùng, đôi khi khắt khe đến mức làm cô tổn thương. Nhưng ngược lại, anh luôn lén lút quan sát cô, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm nhỏ nhặt trong công việc – một email nhạy cảm bị chặn, một đồng nghiệp “gây khó dễ” bị xử lý kín đáo.

Cô dần nhận ra, cách anh thể hiện tình cảm không hề ấm áp hay ngọt ngào. Nó như một bức tường băng: anh bảo vệ cô, nhưng bằng cách khiến cô vừa biết ơn vừa đau lòng.

Một buổi chiều, khi cô chuẩn bị rời tòa nhà, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một thanh sắt từ công trình gần đó rơi xuống, suýt chạm vào cô. Cúi đầu trong tích tắc, cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác một vòng tay vững chắc ôm lấy mình, kéo cô ra khỏi nguy hiểm.

Ngọc Hân ngẩng lên, mắt cô tròn xoe, tim đập dồn dập. Anh nhìn cô, gương mặt không thay đổi, chỉ là ánh mắt sâu thẳm hơn.

“Lần nữa… tôi không cho phép cô gặp nguy hiểm.” Giọng anh trầm nhưng sắc bén, như một lời cảnh cáo lẫn khẳng định.

Ngọc Hân lặng người. Cô hiểu rồi – dù anh có ngăn cách, lạnh lùng, anh vẫn không thể rời xa cô. Nhưng chính sự lạnh lùng ấy lại làm cô tổn thương nhiều hơn bất cứ lời nói nào.

Trên đường về, Ngọc Hân tự hỏi: liệu trái tim cô có đủ mạnh để bước qua bức tường băng của Hà Duy? Hay cô sẽ mãi chỉ đứng bên ngoài, ngắm anh bảo vệ cô từ xa mà không được đáp lại tình cảm?

Và chính trong khoảnh khắc ấy, cô biết một điều: cuộc đời bình yên của cô từ đây sẽ không còn nữa… và người đàn ông lạnh lùng ấy sẽ bước sâu vào trái tim cô, từng bước một, dù anh có muốn hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×