Sáng hôm đó, Ngọc Hân bước vào văn phòng với cảm giác nặng trĩu. Những sự cố liên tiếp, những hiểu lầm chưa được giải quyết và áp lực công việc khiến cô gần như kiệt sức.
Hà Duy đứng ở góc phòng, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén. Anh không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của anh đủ khiến cô vừa căng thẳng vừa cảm thấy một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Ngay khi Ngọc Hân chuẩn bị mở máy tính, một đồng nghiệp bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ngọc Hân… hôm qua có ai đó nói với cấp trên rằng cô làm hồ sơ sai. Cấp trên đang giận dữ.”
Ngọc Hân choáng váng. Tim cô nhói lên. Cô biết mình không sai, nhưng những lời đồn đại đủ để khiến uy tín của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hà Duy tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc: “Ai nói chuyện này với cấp trên?”
Ngọc Hân lắc đầu, giọng nghẹn: “Tôi không biết… có lẽ là hiểu lầm…”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô không được để tình cảm hay cảm xúc chi phối công việc. Tôi không cho phép bất cứ ai gây hại cho cô, và tôi cũng không tha thứ cho sai sót.”
Ngọc Hân cảm thấy áp lực dồn lên vai, nhưng đồng thời nhận ra rằng sự nghiêm khắc ấy cũng là cách anh bảo vệ cô. Cô cúi đầu, cảm giác vừa tổn thương vừa ấm áp lan tỏa trong lòng.
Buổi chiều, một sự cố bất ngờ xảy ra: một tệp hồ sơ quan trọng bỗng mất tích trong lúc cô chuẩn bị báo cáo. Ngọc Hân bối rối, tim đập nhanh, chưa kịp phản ứng thì Hà Duy xuất hiện, xử lý tình huống nhanh chóng.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng trầm: “Tôi bảo vệ cô không phải để cô tự chuốc họa. Cô phải học cách tin tưởng vào tôi.”
Ngọc Hân lặng người. Khoảnh khắc đó, dù lời nói của anh vẫn nghiêm khắc, nhưng hành động lại ấm áp, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng.
Khi rời văn phòng, trời đã nhá nhem tối. Ngọc Hân bước ra bãi gửi xe, tim vẫn còn đập dồn dập. Bỗng nhiên, một chiếc ô tô tiến sát đến, cô nhận ra mối nguy hiểm từ kẻ lạ mặt vẫn chưa chấm dứt.
Trong tích tắc, một bóng người lao tới, kéo cô vào an toàn. Ngọc Hân ngẩng lên, thấy Hà Duy đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng đầy lo lắng.
“Anh… anh lại cứu tôi sao?” Cô thở hổn hển, vừa sợ vừa biết ơn.
Anh không nói gì, chỉ kéo cô về phía xe và đứng chắn trước mặt cô. Khoảnh khắc ấy, Ngọc Hân cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp giữa họ – dù trước mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng hành động bảo vệ ấy đã khiến trái tim cô rung động.
Ngọc Hân nhắm mắt, thở dài: “Cảm ơn anh… thật sự…”
Hà Duy khẽ nhíu mày, tay vô tình chạm vào tay cô khi giúp cô trèo lên xe. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy không lời nào diễn tả được, nhưng đủ để cả hai cảm nhận tình cảm thầm lặng, ngọt ngào xen lẫn căng thẳng, vừa ngược vừa ấm áp.
Ngày hôm đó khép lại, để lại trong trái tim Ngọc Hân cảm giác vừa hồi hộp, vừa an toàn, vừa tổn thương, vừa rung động. Cô biết rằng: mối quan hệ giữa cô và Hà Duy sẽ tiếp tục là chuỗi ngày vừa ngược nặng vừa ngọt ngào, và cả hai sẽ phải học cách bước qua hiểu lầm để tiến gần nhau hơn.