Buổi sáng hôm đó, Ngọc Hân đến văn phòng với tâm trạng rối bời. Những hiểu lầm trước đây chưa được giải quyết, cộng thêm những lời đe dọa lạ từ số điện thoại lạ vẫn khiến cô căng thẳng.
Hà Duy đứng ở góc phòng, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua cô từng cử chỉ. Anh không nói lời nào, nhưng chỉ cần một cái nhíu mày, Ngọc Hân đã cảm nhận được áp lực nặng trĩu.
Ngay khi cô chuẩn bị mở hồ sơ bệnh nhân, một đồng nghiệp bước vào: “Ngọc Hân… cấp trên muốn gặp cô ngay. Họ nói rằng hồ sơ hôm qua có sai sót nghiêm trọng.”
Ngọc Hân choáng váng. Cô biết mình không sai, nhưng những lời đồn đại đủ để uy tín của cô bị nghi ngờ. Tim cô nhói lên, nỗi lo lắng dâng trào.
Hà Duy tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc: “Ai nói chuyện này với cấp trên?”
Cô lắc đầu, giọng nghẹn: “Tôi không biết… có lẽ là hiểu lầm…”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô không được để cảm xúc chi phối công việc. Tôi không cho phép cô tự chuốc rắc rối.”
Ngọc Hân cảm thấy trái tim đau nhói. Anh vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa muốn tiến lại gần.
Buổi trưa, khi Ngọc Hân ra sân thượng để lấy không khí, một kẻ lạ xuất hiện, cố tiếp cận cô. Cô giật mình, tim đập nhanh, chưa kịp phản ứng thì Hà Duy lao tới, kéo cô vào sau bức tường chắn.
Anh đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Từ giờ, bất cứ nguy hiểm nào, tôi sẽ xuất hiện. Cô không được tự đặt mình vào rắc rối nữa.”
Ngọc Hân nhìn anh, trái tim vừa lo sợ vừa rung động. “Anh… sao anh luôn xuất hiện đúng lúc?”
Hà Duy nhíu mày, giọng lạnh: “Tôi không cần cô hiểu. Tôi chỉ cần cô an toàn.”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm. Không lời nào được nói ra, nhưng hành động của anh – bảo vệ cô, đứng chắn giữa nguy hiểm – lại là lời nói mạnh mẽ nhất. Ngọc Hân cảm nhận được sự gần gũi sâu sắc, một cảm giác ấm áp xen lẫn căng thẳng.
Chiều đến, hiểu lầm công việc chưa được giải quyết, cấp trên vẫn giục giã cô. Hà Duy xuất hiện, xử lý tình huống một cách nhanh chóng. Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng giấu sau đó là lo lắng: “Cô phải học cách tin tưởng tôi. Tôi không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra.”
Ngọc Hân lặng người, nước mắt trào dâng. Cô biết rằng, dù anh tỏ ra lạnh lùng, tất cả hành động ấy đều là vì quan tâm cô – vừa ngược nặng, vừa ngọt ngào thầm lặng.
Khi rời văn phòng, trời đã nhá nhem tối. Một kẻ lạ mặt cố tiếp cận cô lần nữa, nhưng Hà Duy xuất hiện ngay, kéo cô vào xe và khóa cửa lại. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng tay vô tình chạm vào tay cô, giữ chặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.
Ngọc Hân nhắm mắt, thở dài, cảm nhận nhịp tim của chính mình và anh đập cùng nhịp. Trong sự căng thẳng, nguy hiểm, và hiểu lầm, cô nhận ra một điều: tình cảm giữa họ đã vượt qua ngược nặng, bắt đầu len lỏi ngọt ngào theo cách riêng, âm thầm nhưng sâu sắc.
Ngày hôm đó khép lại, để lại trong Ngọc Hân cảm giác vừa hồi hộp, vừa an toàn, vừa đau nhói, vừa rung động. Cô biết rằng: mối quan hệ giữa cô và Hà Duy sẽ tiếp tục là chuỗi ngày vừa ngược vừa ngọt, và cả hai sẽ phải học cách vượt qua hiểu lầm để tiến gần nhau hơn.