anh không cho phép yêu

Chương 12: Xung Đột Nội Tâm và Khoảnh Khắc Ngọt Ngào Hiếm Hoi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, văn phòng ngập tràn tiếng điện thoại và bàn phím gõ liên tục. Ngọc Hân bước vào với tâm trạng căng thẳng, vẫn chưa quên những hiểu lầm trước đó. Tim cô vẫn còn đập dồn dập mỗi khi nhìn thấy Hà Duy – người vừa ngược nặng, vừa bảo vệ cô theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa rung động.

Hà Duy đứng bên bàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi hồ sơ. Anh dường như bận rộn với công việc, nhưng đôi mắt sâu thẳm thỉnh thoảng liếc về phía cô, như đang đấu tranh nội tâm.

Không ai nói lời nào, nhưng cả hai đều cảm nhận được khoảng cách và cảm xúc chưa được giải tỏa. Trong lòng Hà Duy, có một mâu thuẫn: anh muốn giữ Ngọc Hân gần để bảo vệ cô, nhưng chính sự lạnh lùng, ngược nặng của anh lại làm cô tổn thương. Anh tự hỏi: liệu anh có nên mở lòng, thừa nhận cảm xúc thật, hay tiếp tục giữ khoảng cách?

Buổi trưa, Ngọc Hân ra sân thượng, hít thở không khí trong lành, cố gắng xoa dịu tâm trí. Bỗng nhiên, anh xuất hiện sau lưng cô, bước chân nhẹ nhưng dứt khoát.

“Cô… không nên làm việc quá sức,” giọng anh vẫn lạnh, nhưng có chút dịu dàng chưa từng lộ ra trước mặt cô.

Ngọc Hân quay lại, ánh mắt chạm ánh mắt anh. “Anh… sao anh luôn lo cho tôi?” Cô hỏi, giọng run run.

Hà Duy khẽ nhíu mày, nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, anh đặt tay lên vai cô một cách tinh tế, hành động ngắn nhưng đầy ý nghĩa. Ngọc Hân cảm nhận được sự gần gũi hiếm hoi – hành động ngọt ngào trong thế giới lạnh lùng và ngược nặng của anh.

Khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh, nhưng đủ để trái tim cô rung động. Cô biết rằng dù anh ít khi biểu lộ, nhưng anh thật sự quan tâm đến cô.

Chiều đến, một hồ sơ quan trọng bất ngờ biến mất. Ngọc Hân bối rối, tim đập nhanh, chưa kịp phản ứng thì Hà Duy xuất hiện, xử lý tình huống nhanh chóng, giúp cô tránh khỏi rắc rối trước cấp trên.

Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng giấu sau đó là lo lắng: “Cô phải học cách tin tưởng tôi. Tôi không cho phép cô gặp nguy hiểm hay phạm sai lầm.”

Ngọc Hân lặng người. Cô hiểu rằng sự nghiêm khắc của anh chính là cách bảo vệ, là quan tâm thầm lặng – vừa ngược nặng, vừa ngọt ngào hiếm hoi.

Khi rời văn phòng, trời đã nhá nhem tối. Ngọc Hân bước ra bãi gửi xe, tim vẫn còn đập dồn dập. Một chiếc ô tô tiến sát, khiến cô giật mình, nhận ra nguy cơ từ những kẻ lạ mặt vẫn hiện hữu.

Trong tích tắc, Hà Duy xuất hiện, kéo cô vào xe và đứng chắn trước mặt cô. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng tay vô tình chạm vào tay cô, giữ chặt trong một khoảnh khắc ngắn nhưng đầy ý nghĩa.

Ngọc Hân nhắm mắt, thở dài, cảm nhận nhịp tim của chính mình và anh đập cùng nhịp. Trong sự căng thẳng, nguy hiểm và ngược nặng, cô nhận ra: tình cảm giữa họ đã vượt qua thử thách, len lỏi ngọt ngào theo cách riêng, âm thầm nhưng sâu sắc.

Ngày hôm đó khép lại, để lại trong trái tim Ngọc Hân cảm giác vừa hồi hộp, vừa an toàn, vừa đau nhói, vừa rung động. Cô biết rằng: mối quan hệ giữa cô và Hà Duy sẽ tiếp tục là chuỗi ngày vừa ngược nặng vừa ngọt ngào, và cả hai sẽ phải học cách mở lòng để tiến gần nhau hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×