anh không cho phép yêu

Chương 8: Mâu Thuẫn và Khoảnh Khắc Riêng Tư


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, văn phòng ngập tràn tiếng điện thoại, tiếng gõ bàn phím đều đều, nhưng với Ngọc Hân, không gian ấy như ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cô vừa phải giải quyết hồ sơ bệnh nhân, vừa phải đối mặt với áp lực từ cấp trên và những kẻ lạ mặt vẫn rình rập từ ngoài.

Hà Duy đứng bên bàn làm việc, ánh mắt sắc bén lướt qua cô từng cử chỉ nhỏ. Anh không nói lời nào, nhưng mỗi cái nhíu mày, mỗi lần anh gật đầu, đều khiến cô vừa căng thẳng vừa thấy… an toàn một cách kỳ lạ.

“Cô Ngọc Hân,” anh bắt đầu, giọng trầm và nghiêm nghị, “tôi nghe nói hôm nay có vấn đề với hồ sơ của cô. Cụ thể là…?”

Ngọc Hân cố giữ bình tĩnh, giọng run run: “Dạ… tôi đã kiểm tra kỹ, nhưng vẫn có một số chi tiết chưa hoàn chỉnh. Tôi sẽ sửa ngay.”

Hà Duy tiến tới, ánh mắt sâu sắc nhưng vẫn lạnh lùng: “Cô biết hậu quả nếu sai sót tiếp tục xảy ra chứ? Tôi không muốn nhìn thấy cô bị cuốn vào rắc rối một lần nữa.”

Ngọc Hân cảm thấy áp lực nặng trĩu, nhưng đồng thời nhận ra rằng sự nghiêm khắc của anh cũng chính là cách anh quan tâm – tàn nhẫn nhưng thật lòng. Cô hít một hơi, cố nén cảm giác hỗn độn trong lòng.

Buổi trưa, khi Ngọc Hân bước ra sân thượng để lấy không khí, anh xuất hiện phía sau cô, bước chân nhẹ như không muốn làm cô giật mình.

“Cô không nên làm việc quá sức,” giọng anh trầm nhưng dịu dàng hơn bình thường. “Tôi không cho phép cô mệt mỏi hay gặp nguy hiểm.”

Ngọc Hân quay lại, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi căng thẳng bỗng lắng dịu. Dù lời nói vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại đầy lo lắng và quan tâm.

Cô mỉm cười nhẹ, tim nhói lên vì rung động. “Anh… không cần lo cho tôi đâu, tôi ổn.”

Hà Duy nhíu mày, nhưng không đáp, chỉ bước tới gần, đặt tay lên vai cô một cách tinh tế. Hành động này không lời nói, nhưng lại ấm áp hơn bất cứ câu an ủi nào. Ngọc Hân cảm nhận được sự dịu dàng hiếm hoi trong anh, một mảnh mềm mại mà anh hiếm khi để lộ ra.

Buổi chiều, áp lực công việc trở lại. Một sự cố bất ngờ xảy ra: hồ sơ bệnh nhân bị thất lạc, cấp trên giục giã cô báo cáo ngay. Ngọc Hân bối rối, chưa kịp phản ứng thì Hà Duy xuất hiện, lướt qua như một bóng ma, xử lý tình huống nhanh chóng, bảo vệ cô khỏi lỗi lầm trước cấp trên.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đó là lo lắng: “Cô phải học cách tin tưởng vào tôi. Tôi không cho phép cô tự gây nguy hiểm.”

Ngọc Hân nhìn anh, trái tim vừa biết ơn vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, dù anh tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng tất cả hành động ấy đều vì muốn cô an toàn. Và chính sự quan tâm tàn nhẫn ấy lại khiến cô rung động sâu sắc.

Khi rời văn phòng, Ngọc Hân tự nhủ: cô không thể phủ nhận cảm xúc của mình nữa. Hà Duy đã bước sâu vào đời cô, vừa là thử thách vừa là an toàn, vừa ngược vừa ngọt.

Ngày hôm đó khép lại với cảm giác vừa căng thẳng, vừa ấm áp, mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa họ – nơi sự nghiêm khắc và lạnh lùng xen lẫn những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến Ngọc Hân không thể rời mắt khỏi anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×