anh không cho phép yêu

Chương 7: Căng Thẳng và Sợi Dây Tình Cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới bắt đầu, Ngọc Hân bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề. Cô vừa phải xử lý hồ sơ bệnh nhân, vừa phải đối mặt với áp lực từ những hiểu lầm và lời đe dọa lạ lùng trước đó. Tim cô vẫn còn đập dồn dập mỗi khi nghĩ về Hà Duy – người đàn ông lạnh lùng nhưng luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ cô.

Hà Duy đứng ở góc phòng, ánh mắt sắc bén lướt qua cô, như đang quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất. Anh không nói lời nào, nhưng chỉ cần một cái nhíu mày, Ngọc Hân đã cảm nhận được áp lực nặng nề.

“Cô đã kiểm tra lại tất cả hồ sơ chưa?” – anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.

“Vâng… tôi đã rà soát hết,” cô trả lời, cố gắng giữ vẻ tự tin.

Anh bước tới bàn, lướt tay qua hồ sơ, ánh mắt vẫn lạnh nhưng trong hành động có sự tỉ mỉ quan sát. “Nếu có bất cứ sai sót nào, hậu quả sẽ không chỉ là công việc. Tôi không cho phép điều đó xảy ra.”

Ngọc Hân cảm thấy áp lực dồn lên vai. Nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng sự nghiêm khắc của anh cũng chính là cách anh bảo vệ cô. Dù lạnh lùng, anh không muốn cô gặp rắc rối, và trái tim anh, theo cách riêng, đang quan tâm đến cô.

Buổi trưa, khi Ngọc Hân ra ngoài lấy nước, cô bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ số lạ:

"Hãy tránh xa anh ấy nếu không muốn gặp rắc rối lớn."

Cô nhíu mày, cảm giác sợ hãi trỗi dậy. Ai đang cố gắng chia rẽ cô và Hà Duy? Cô tự nhủ phải cẩn thận, nhưng nỗi lo lắng vẫn len lỏi.

Chiều đến, một sự cố bất ngờ xảy ra. Khi cô bước ra khỏi thang máy, một vật nặng từ trên cao rơi xuống ngay chỗ cô đứng. Tim cô như ngừng đập, chân run lên, chưa kịp né thì một cánh tay vững chắc xuất hiện, kéo cô ra ngoài.

Ngọc Hân ngẩng lên, tim đập mạnh, và thấy Hà Duy đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng tràn đầy lo lắng: “Cô ổn chứ?”

Cô lặng người, cảm giác vừa sợ vừa biết ơn lan tỏa. “Vâng… tôi… ổn,” cô nói, giọng run run.

Anh chỉ nhìn cô, nhíu mày, như muốn cảnh cáo nhưng cũng che chắn: “Từ giờ, bất cứ nguy hiểm nào, tôi sẽ xuất hiện. Cô không được tự đặt mình vào rắc rối nữa.”

Ngọc Hân mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Dù lời nói của anh vẫn lạnh lùng, hành động ấy khiến cô nhận ra: anh quan tâm cô theo cách riêng, tàn nhẫn nhưng thật lòng.

Buổi tối, khi Ngọc Hân về nhà, cô vẫn suy nghĩ về Hà Duy. Ánh mắt anh, những hành động bảo vệ, và lời nói lạnh lùng nhưng nghiêm túc khiến cô vừa lo lắng, vừa rung động. Cô nhận ra rằng mình đã thực sự bị cuốn vào anh – người vừa khiến cô đau lòng, vừa mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng Ngọc Hân biết một điều rõ ràng: cô không thể rời xa anh, và tình cảm giữa họ đang dần hình thành, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Những áp lực công việc, những nguy cơ rình rập, và cả sự lạnh lùng của Hà Duy sẽ tiếp tục thử thách cảm xúc của cô, nhưng cũng đồng thời tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào và rung động mà cô chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×