Cơn gió mát cuối thu thổi qua con phố đông đúc, cuốn theo mùi hương của những quán cà phê mới mở. Lạc Tinh Vy đứng trước cửa tòa nhà cao tầng, chiếc vali kéo lăn lóc trên mặt vỉa hè, ánh mắt cô vừa háo hức vừa lo lắng. Sau mười năm rời khỏi thành phố này, lần trở về không chỉ là một chuyến công tác, mà còn là một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Cô hít sâu, nhớ lại những ngày còn là cô bé chín tuổi chạy nhảy trên sân trường, nắm tay một cậu bạn cùng lớp, người mà giờ đây đã trở thành CEO nổi tiếng của tập đoàn lớn nhất thành phố. Những kỷ niệm ấy vừa xa xăm vừa sống động, khiến trái tim cô bỗng dưng lặng đi một nhịp.
Tinh Vy dừng lại trước cửa thang máy, nhìn lên tấm bảng tên sáng bóng: “Tập đoàn Thiên Thương – Trụ sở chính”. Cô nhấc tay, bấm nút. Thang máy mở ra, ánh sáng trắng chói mắt tràn vào, cùng với âm thanh đều đều của động cơ. Tinh Vy cắn môi, tự nhủ: Mười năm… liệu anh ấy còn nhận ra em không?
Thang máy dừng ở tầng 25. Cô bước ra, kéo vali theo sau. Sảnh rộng, ánh sáng chan hòa, nhân viên đi lại tấp nập. Tinh Vy hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa sảng khoái. Cô biết, mình đang đứng trước một cột mốc quan trọng: không chỉ là công việc, mà còn là cơ hội gặp lại người mà cô chưa từng quên.
Vừa bước tới quầy lễ tân, một giọng nam lạnh lùng vang lên:
— “Cô là Tinh Vy?”
Cô giật mình, quay lại. Đứng trước mặt cô là một chàng trai cao, mặc vest đen, tóc cắt gọn gàng, ánh mắt sâu lạnh nhưng dường như lóe lên một tia quen thuộc.
— “Anh… là…” Cô khẽ khàng hỏi, tim đập nhanh.
Chàng trai nhếch môi cười, giọng ấm hơn nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
— “Hình như đã lâu lắm rồi nhỉ, Lạc Tinh Vy.”
Cả hai đứng lặng một khoảng khắc, như thể thế giới xung quanh ngừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ùa về: những ngày cậu nhảy qua hàng rào cùng cô, những lần họ cùng ăn kem ở góc phố, những buổi chiều mưa rả rích che chung một chiếc ô… Mười năm chưa đủ dài để làm phai nhạt cảm giác ấy.
Tinh Vy khẽ mỉm cười, giọng run run:
— “Anh… vẫn thế.”
— “Và em cũng vậy.” Chàng đáp, giọng trầm và chắc, nhưng đôi mắt chứa cả nỗi niềm xa xưa.
Sau vài câu xã giao ngắn gọn, Tinh Vy được dẫn vào phòng họp. Nơi đây, mọi thứ đều hiện đại, sang trọng, và áp lực đến mức cô cảm nhận được ngay nhịp tim mình tăng lên. Đây là lần đầu tiên cô trở lại công ty, không còn là cô bé tinh nghịch ngày xưa, mà là một cô gái trưởng thành, tự tin, với mục tiêu nghề nghiệp rõ ràng.
Cô cẩn thận sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị cho buổi thuyết trình đầu tiên. Nhưng trong lòng, hình bóng chàng CEO vẫn cứ lởn vởn: đôi mắt lạnh lùng, nụ cười hiếm hoi, giọng nói trầm ấm. Mỗi khi chạm ánh mắt chàng, cô thấy tim mình nhói nhẹ, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.
Khi buổi họp bắt đầu, chàng CEO bước vào. Tinh Vy giật mình nhận ra, không chỉ là vẻ ngoài thu hút, mà khí chất của anh đã khác. Từ một cậu bé hay cười nhạo, giờ đây anh mang trên vai cả trọng trách và quyền lực, ánh mắt nghiêm nghị và quyết đoán.
— “Tinh Vy, chúng tôi đã chờ cô,” anh nói, giọng đầy uy quyền nhưng vẫn ẩn chút nhịp điệu quen thuộc khiến cô thở gấp.
Buổi họp diễn ra căng thẳng. Tinh Vy phải thuyết trình trước ban lãnh đạo, giải thích kế hoạch dự án mà cô vừa nhận. Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, nhưng cô lại chỉ thấy một ánh mắt đặc biệt: chàng CEO đang nhìn cô, chăm chú từng cử chỉ, từng lời nói. Áp lực chồng chất, nhưng cô cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ từ ánh mắt ấy, như thể anh đang nhắc nhở: Em có thể làm được.
Buổi trưa, khi mọi người ra ngoài ăn, Tinh Vy đứng một mình bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố tấp nập. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc cô bay lơ lửng. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và những ký ức tuổi thơ ùa về: những lần hai đứa cùng nắm tay chạy trên con đường làng, những bức thư tay cậu từng viết nhưng chưa từng gửi, những lời hứa nhỏ nhặt nhưng chân thành…
Một tiếng động nhẹ làm cô giật mình. Chàng CEO đứng phía sau, nắm tay cầm tách cà phê:
— “Đang nhớ gì vậy?”
Cô quay lại, lúng túng:
— “Không… không có gì.”
Anh cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ làm cô rung động:
— “Em vẫn hay giấu cảm xúc nhỉ. Như ngày xưa.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng trong lòng rộn ràng, cô chỉ biết mỉm cười: Vẫn là anh, vẫn là cảm giác này, không thay đổi.
Chiều muộn, khi mọi người rời khỏi công ty, chàng CEO bất ngờ gọi cô:
— “Đi cùng tôi một lát được không?”
Tinh Vy hơi bối rối, nhưng rồi gật đầu. Họ cùng nhau đi bộ quanh khuôn viên tòa nhà, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả con đường. Chàng chia sẻ những chuyện nhỏ nơi công ty, cô cũng kể về những thay đổi của bản thân. Từng câu từng chữ như kéo họ gần lại, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.
Đến khi đứng trước thác nước nhân tạo trong khuôn viên, chàng dừng lại, nhìn cô nghiêm túc:
— “Tinh Vy… anh không biết tại sao, nhưng gặp lại em, anh cảm thấy… nhớ.”
Cô cười khẽ, trái tim đập mạnh:
— “Anh cũng vậy…”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng nước róc rách và nhịp tim của chính mình. Mười năm xa cách, nhưng hình bóng và cảm xúc chưa hề phai nhạt.
Tinh Vy chưa kịp nói gì, thì điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn hiện trên màn hình, từ số lạ:
"Nếu em muốn biết sự thật về gia đình anh, hãy gặp tôi tối nay tại quán cà phê Mộc Lan. Không được đến một mình."
Cô run rẩy cầm điện thoại, trái tim đập dồn dập. Người nhắn tin là ai? Liệu đó có phải là cơ hội hay là nguy hiểm?
Cô quay sang nhìn chàng CEO đang đứng không xa, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, nhưng không hề hay biết về tin nhắn. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tinh Vy: Mười năm không gặp, và bây giờ… chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô biết, cuộc gặp lại này mới chỉ là sự khởi đầu.