Tinh Vy đứng giữa sảnh tòa nhà, tay run run cầm điện thoại, ánh mắt dán vào dòng chữ hiện trên màn hình. “Nếu em muốn biết sự thật về gia đình anh, hãy gặp tôi tối nay tại quán cà phê Mộc Lan. Không được đến một mình.” Cô thở dài, tim đập nhanh. Tối nay là tối thứ Sáu, mọi người đã rời văn phòng. Thế mà giờ đây, một thông điệp lạ xuất hiện, khiến cô không khỏi băn khoăn.
Cô quay lại nhìn chàng CEO đang đứng không xa, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô nhưng vô tư, không hề hay biết về tin nhắn. Lạc Tinh Vy tự nhủ: Liệu mình nên đi hay không? Có nguy hiểm không? Những ký ức tuổi thơ ùa về, cùng với cảm giác tin tưởng vốn có từ lúc nhỏ khiến cô không thể hoàn toàn bỏ qua lời nhắn.
Cô thở sâu, nhét điện thoại vào túi, rồi bước nhanh về phía thang máy. Nhưng trong lòng, sự lo lắng lẫn tò mò vẫn kéo cô như một sợi dây vô hình. Trước khi ra khỏi công ty, cô nhắn lại cho một người bạn thân:
— “Lan à, tối nay chắc mình phải đi Mộc Lan. Có chuyện hơi khó nói… không biết em có thể đi cùng mình được không?”
Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên, tin nhắn của Lan hiện ra:
"Mình sẽ đi cùng cậu. Đừng lo, nhưng nhớ cẩn thận nhé. Nếu có gì, gọi ngay cho mình."
Cảm giác được chia sẻ khiến cô nhẹ nhõm phần nào, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập rộn ràng. Cô tự nhủ, tối nay sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của cô và có thể cả với người kia – chàng CEO mà cô chưa từng quên.
Buổi tối đến, thành phố lên đèn, ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu trên những tấm kính cao tầng. Tinh Vy và Lan đi taxi đến quán cà phê Mộc Lan. Quán nằm trên một con phố nhỏ, không quá nổi bật, nhưng ánh đèn hắt ra từ cửa kính khiến nơi này trông cổ điển và ấm cúng.
Cả hai bước vào, tìm một góc khuất để vừa uống cà phê vừa quan sát xung quanh. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt sắc sảo. Ông ngồi đối diện hai cô gái, mở lời ngay:
— “Chào Tinh Vy. Tôi là người quen biết gia đình anh ấy, và tôi có thông tin mà cô cần biết.”
Tinh Vy hơi sững sờ, vừa tò mò vừa e ngại: “Ông… thông tin gì?”
Người đàn ông cười nhẹ, giọng trầm ấm:
— “Không phải tất cả mọi thứ đều có thể nói qua điện thoại hay tin nhắn. Nhưng những gì tôi sắp kể sẽ giải thích lý do tại sao gia đình anh ấy… có những quyết định mà cô từng nghe nói.”
Tinh Vy cảm giác cả cơ thể nóng bừng. Cô chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, mắt chăm chú nhìn người đàn ông. Lan đặt tay lên vai cô, nhắc nhở bằng ánh mắt: Cẩn thận.
Người đàn ông bắt đầu kể, từng chi tiết một. Cô cố gắng tập trung, nhưng những gì ông tiết lộ khiến cô ngạc nhiên: gia đình chàng CEO từng có một vụ việc liên quan đến tài sản và một lời hứa mà họ đã thề giữ kín. Điều này giải thích vì sao từ nhỏ, gia đình chàng luôn nghiêm cấm bất cứ mối quan hệ nào với cô và những người bạn thân khác.
Tinh Vy nuốt khô nước bọt, trong lòng vừa bàng hoàng vừa hiểu ra nhiều điều. Cô quay sang nhìn Lan, thấy ánh mắt cô bạn cũng đầy lo lắng. Nhưng đồng thời, cô cảm thấy một luồng cảm xúc khác: đây là lần đầu tiên cô biết rõ hơn về những khó khăn mà người cô yêu từ thời thơ ấu phải trải qua.
Khi họ rời quán cà phê, trời đã về đêm. Đường phố vắng lặng, ánh đèn đường chiếu xuống tạo ra những vệt sáng dài. Tinh Vy bước đi, lòng nặng trĩu suy nghĩ. Cô biết một phần câu chuyện, nhưng vẫn còn nhiều bí mật chưa được hé lộ.
Ngày hôm sau, cô trở lại công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Chàng CEO vẫn xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt dõi theo từng bước chân. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc quá nhiều, dù trái tim vẫn rung lên mỗi khi chạm mắt anh.
Buổi sáng công sở, khi mọi người bắt đầu công việc, Tinh Vy được giao phối hợp với anh trong một dự án quan trọng. Đây là lần đầu tiên cô làm việc trực tiếp cùng anh, và áp lực không hề nhỏ. Mỗi câu nói, mỗi quyết định của anh đều khiến cô vừa sợ vừa hứng thú. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi khi ánh mắt thoáng qua sự quan tâm khiến cô thấy ấm áp.
Trong giờ giải lao, chàng CEO đứng cạnh cô, cầm tách cà phê:
— “Đêm qua cô đi đâu?” Anh hỏi, giọng không giấu được chút tò mò.
Tinh Vy hơi lúng túng, nhưng kịp nở nụ cười:
— “Chỉ đi uống cà phê với bạn thôi. Không có gì đặc biệt.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, như muốn đọc hết suy nghĩ. Nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú, khiến cô không khỏi xao xuyến.
Ngày trôi qua, dự án họ hợp tác diễn ra suôn sẻ, nhưng những chi tiết nhỏ nơi công sở khiến không khí giữa hai người vừa căng thẳng vừa ngọt ngào. Một lần, khi Tinh Vy gặp chút khó khăn trong việc trình bày kế hoạch, anh bất ngờ bước tới, nhẹ nhàng hướng dẫn cô. Cử chỉ và lời nói vừa chuyên nghiệp vừa gần gũi khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.
Buổi chiều, một đồng nghiệp bất ngờ xuất hiện, đặt câu hỏi khéo léo về việc Tinh Vy và CEO làm việc cùng nhau. Ánh mắt tò mò của anh khiến cô ngượng ngùng. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra tình cảm từ nhỏ chưa bao giờ biến mất, mà giờ đây càng rõ ràng hơn.
Khi mọi người rời khỏi văn phòng, Tinh Vy và chàng CEO cùng nhau ở lại, hoàn thiện báo cáo. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng thở đều đều. Anh quay sang cô, nghiêm nghị nhưng giọng lại nhẹ nhàng:
— “Tinh Vy… em đã lớn, nhưng vẫn giống như ngày xưa. Khi em cười, anh vẫn cảm thấy lòng mình bình yên.”
Cô không biết phải trả lời sao, chỉ đỏ mặt, cúi đầu chăm chú gõ tiếp. Nhưng trái tim cô thì như nhảy múa trong lồng ngực.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, điện thoại Tinh Vy rung lên lần nữa. Một tin nhắn lạ từ số cũ hiện ra:
"Đêm nay, nếu muốn biết hết, hãy đến quán cũ mà chúng ta từng hẹn nhau. Lần này, không có bạn đồng hành nào khác. Chỉ một mình em."
Tinh Vy cầm điện thoại, tim đập mạnh. Cô biết, cuộc gặp lại này không chỉ là công việc, mà là bước đầu tiên đưa cô vào một chuỗi sự kiện đầy bất ngờ và thử thách tình cảm. Cô nhìn chàng CEO từ phía xa, đôi mắt anh vẫn dõi theo cô, nhưng không hay biết về tin nhắn. Cô thở dài, vừa lo lắng vừa háo hức: Liệu tối nay sẽ thay đổi tất cả?
Cô bước ra khỏi tòa nhà, ánh đèn vàng rọi xuống khuôn mặt, ánh mắt vừa quyết đoán vừa hồi hộp. Tối nay, mọi chuyện sẽ bắt đầu, và trái tim cô không còn cách nào trốn chạy.