Sáng hôm đó, trời mưa lất phất, không quá nặng hạt nhưng đủ khiến những con đường phố ngập tràn hơi nước và mùi hương ẩm ướt. Cô, Lâm Ngọc Diệp, như thường lệ vội vàng ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, chiếc áo khoác mỏng ướt sũng vì không kịp che dù. Tay cô cầm cốc cà phê nóng, mắt dõi theo đồng hồ, lo sợ trễ giờ làm. Là một nhân viên quảng cáo mới vào công ty, Ngọc Diệp luôn tự nhủ phải thật nhanh nhẹn, thật năng động nếu muốn được đồng nghiệp và sếp ghi nhận.
Chỉ vài bước chân nữa thôi là cô sẽ đến vạch qua đường quen thuộc. Bỗng nhiên, từ góc phố hẹp, một tiếng hét thất thanh vang lên. Cô kịp thời ngoái nhìn thì thấy một cậu bé đang lao ra đường mà không nhìn xe, chiếc xe máy lao đến chỉ còn cách cậu vài mét. Cảm giác tim cô thót lên, không cần suy nghĩ, Ngọc Diệp lao về phía cậu bé, bám chặt tay cậu và kéo mạnh.
“Coi chừng!” cô hét lên.
Tiếng thắng gấp vang lên, chiếc xe máy trượt nhẹ trên vũng nước, nhưng may mắn người và cậu bé đều an toàn. Ngọc Diệp thở hồng hộc, hai tay còn run lên vì adrenaline. Cậu bé nhìn cô, mắt mở to, cả sợ hãi lẫn biết ơn, mỉm cười ngượng ngùng:
“Cảm ơn cô… cô cứu con.”
Cô gật đầu, tự nhủ mình chỉ làm điều đúng đắn mà thôi. Nhưng khi cô cúi xuống để kiểm tra xem cậu bé có bị trầy xước gì không, một cảm giác lạ lùng khiến cô dừng lại. Trên đường phố ồn ào, giữa mưa rả rích, có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn cô.
Ngọc Diệp quay lại, hơi sững sờ. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, mặc suit đen chỉnh tề, mái tóc đen nhánh ướt mưa một chút, khuôn mặt điển trai lạnh lùng nhưng có khí chất khiến người khác phải ngước nhìn. Không ai nói lời nào, anh chỉ nhìn cô chăm chú, như thể muốn thấu tận tâm can.
“Cô ổn chứ?” giọng anh trầm, thấp nhưng vang rõ ràng. Không gằn, không nhấn mạnh, nhưng đủ khiến Ngọc Diệp cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Ngọc Diệp cúi đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Vâng… tôi… tôi ổn. Chỉ hơi giật mình thôi.”
Anh không trả lời ngay. Chỉ im lặng, hai tay khoanh trước ngực, quan sát cô như đang đoán xem cô là người như thế nào. Cậu bé phía sau rụt rè kéo tay cô:
“Cô, cô đi thôi đi…”
Nhưng Ngọc Diệp không rời mắt khỏi người đàn ông đó. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích len lỏi trong cô. Anh dường như không phải người thường, ánh mắt ấy vừa nghiêm nghị vừa tò mò, và cô biết rằng mình vừa gặp một người sẽ thay đổi cuộc sống của cô, dù chỉ là thoáng qua.
Chợt, anh bước tới, giọng lạnh nhưng không cứng nhắc: “Đừng lo cho cậu bé nữa. Nhưng cô…” Anh dừng lại, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, “cô dường như đã hơi liều mạng.”
Ngọc Diệp lúng túng, hai tay nắm chặt cốc cà phê ướt sũng: “À… tôi… chỉ… phản xạ thôi ạ.”
Anh cười nhẹ, một nụ cười rất ít khi xuất hiện, nhưng khi nó hiện lên, lại khiến không gian như bớt lạnh lùng. “Phản xạ tốt.”
Tiếng còi xe, tiếng mưa rơi, tất cả dường như lùi lại phía sau. Ngọc Diệp không nhận ra rằng, từ khoảnh khắc đó, ánh mắt cô và anh đã gặp nhau, một cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngắn ngủi nhưng lại gieo trong cô cảm giác tò mò khó tả. Ai là người đàn ông này? Và tại sao cô lại cảm thấy vừa sợ vừa muốn tiếp tục nhìn anh?
“Cậu bé này nhà ở đâu?” anh hỏi, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh.
Ngọc Diệp nhanh nhảu: “À, cậu ấy… nhà ngay gần đây thôi. Tôi sẽ đưa về.”
Anh gật nhẹ, rồi rút điện thoại, gọi nhanh một cú và trả lời vài câu ngắn gọn. Cậu bé được người thân đến đón, mắt vẫn nhìn cô, ánh mắt như nói lời cảm ơn thầm. Ngọc Diệp thở phào, nghĩ rằng mình đã hoàn thành việc tốt đầu tiên trong ngày.
Khi quay lại, người đàn ông kia vẫn đứng đó, không rời đi. Anh hạ mắt nhìn cô, cười nhạt:
“Cô tên gì?”
“Lâm Ngọc Diệp.” cô đáp, hơi ngượng ngùng.
Anh nhíu mày, như đang cố nhớ hoặc phân tích. “Lâm Ngọc Diệp… Là nhân viên công ty quảng cáo?”
Ngọc Diệp sững sờ, không hiểu sao anh lại biết công ty mình làm. “Vâng… sao anh biết ạ?”
Anh cười lạnh, ánh mắt nhìn xa xăm: “Công việc của tôi đôi khi liên quan đến tất cả những công ty quảng cáo lớn trong thành phố này.”
Ngọc Diệp lặng im, cảm giác vừa lạ lùng vừa kích thích. Một giây phút, cô thấy mình như bị hút vào khoảng cách giữa anh và cô, vừa muốn gần lại, vừa sợ hãi.
Rồi anh quay người đi, để lại mùi nước hoa nhè nhẹ, mùi lạnh lùng nhưng đầy lôi cuốn. Ngọc Diệp đứng đó, nhìn theo bóng lưng cao lớn, tim vẫn đập loạn nhịp. Một giây, hai giây… và cô biết rằng mình sẽ còn gặp lại anh, nhiều lần, trong những hoàn cảnh mà cô chưa từng tưởng tượng.
Trong xe ô tô màu đen bóng loáng, anh ngồi yên, tay nắm vô lăng, mắt vẫn nhìn ra ngoài mưa. Một nụ cười nhẹ thoáng qua, nhưng chỉ đủ cho bản thân anh. Trong lòng, anh biết rằng người phụ nữ nhỏ bé, dẫu chỉ cứu một cậu bé hôm nay, đã khiến anh chú ý. Một người hiếm hoi, không giống bất kỳ ai từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Và thế là, một cuộc gặp bất ngờ giữa mưa rào đã mở ra một chương mới. Ngọc Diệp không biết rằng ánh mắt lạnh lùng nhưng tò mò của người đàn ông này sẽ là dấu hiệu đầu tiên cho một tình yêu vừa thuần khiết vừa ngọt ngào, một tình yêu mà cô chưa từng mơ tới.
Cô hít một hơi thật sâu, nước mưa vẫn rơi trên mái tóc, nhưng trong lòng lại bừng lên một cảm giác lạ lùng: “Có lẽ hôm nay, cuộc đời mình sẽ thay đổi…”
Và trong bóng mưa, hai con người từ hai thế giới khác nhau đã bắt đầu chạm nhau, một cách thật bất ngờ nhưng đầy định mệnh.