Sáng hôm sau, Ngọc Diệp tỉnh dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Mưa hôm qua đã ngừng, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt và hơi lạnh. Cô tự nhủ bản thân phải tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh người đàn ông xuất hiện trong mưa, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại đầy tò mò, cứ ám ảnh trong đầu cô.
Công ty quảng cáo của cô vẫn luôn tất bật. Các đồng nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị các dự án cho buổi họp sớm. Ngọc Diệp vội vàng pha một cốc cà phê, vừa uống vừa cố gắng tập trung vào màn hình máy tính. Nhưng tâm trí cô không ngừng nghĩ về hôm qua, về ánh mắt của anh, về nụ cười thoáng qua mà cô không bao giờ quên được.
Chưa đầy nửa giờ sau, điện thoại di động của cô rung lên. Số máy lạ hiển thị trên màn hình. Cô nhấc máy, giọng vẫn còn ngượng ngùng:
“Lâm Ngọc Diệp?”
Cô ngẩng đầu, nhận ra giọng nói đã quá quen: “Vâng… ai đang gọi ạ?”
Giọng nói trầm, điềm tĩnh nhưng không giấu được sự chú ý: “Là tôi. Chúng ta gặp lại hôm nay, nếu cô không bận, tôi muốn mời cô một việc.”
Ngọc Diệp nhíu mày, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. “Việc gì ạ?”
“Đến văn phòng tôi. Cô sẽ biết.”
Cô cảm giác tim đập nhanh. Văn phòng của người đàn ông hôm qua? Tổng giám đốc tập đoàn lớn? Ngọc Diệp tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Sau một hồi trấn tĩnh, cô gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đến.”
Văn phòng tập đoàn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, với cửa kính trong suốt nhìn ra cả thành phố. Ngọc Diệp bước vào, cảm giác choáng ngợp bao trùm, nhưng cô nhanh chóng tự nhủ: “Phải tự tin, đây là cơ hội.” Cô được một thư ký hướng dẫn đến phòng làm việc của nam chính.
Cánh cửa mở ra, anh vẫn đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, ánh sáng buổi sáng chiếu vào làm khuôn mặt anh thêm phần điềm tĩnh và lạnh lùng. Khi anh quay lại nhìn cô, Ngọc Diệp cảm nhận được sự quan sát tinh tế, từng chi tiết nhỏ trên người cô đều được anh ghi nhận.
“Xin chào, Lâm Ngọc Diệp.” Anh cất giọng trầm, nhưng không lạnh như cô tưởng.
“Chào anh,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Anh mời cô ngồi xuống ghế trước bàn làm việc sang trọng. Văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gõ phím máy tính của một thư ký xa xa. Anh nhấc một tập hồ sơ, lướt qua vài trang rồi đặt xuống trước mặt cô.
“Tôi quan sát hôm qua… cách cô cứu cậu bé. Không phải ai cũng đủ bình tĩnh và quyết đoán như vậy,” anh nói. Ánh mắt anh chăm chú, nhưng cũng dường như đang đánh giá năng lực của cô. “Cô không chỉ nhanh nhạy, mà còn dịu dàng. Tôi thích cách cô xử lý tình huống.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, ngồi thẳng người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng hành động nhỏ của mình lại để lại ấn tượng với một người lạ, và hơn hết, là với một người quyền lực như anh. “Cảm… cảm ơn anh. Tôi chỉ làm điều đúng thôi.”
Anh gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, như đang tìm kiếm điều gì đó trong con người cô. “Tôi đang tìm một trợ lý riêng, người có thể hiểu công việc và nắm bắt nhanh các tình huống. Tôi nghĩ cô có khả năng phù hợp.”
Ngọc Diệp sững sờ, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc lan tỏa trong lòng. “Thật sao ạ? Nhưng tôi…” cô cắn môi, chưa kịp nói hết.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, như để dập tắt mọi e ngại của cô: “Không cần lo lắng. Tôi tin vào khả năng của cô. Nếu cô đồng ý, công việc sẽ bắt đầu ngay từ hôm nay. Tôi sẽ hướng dẫn trực tiếp.”
Cô cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Một phần vì ngạc nhiên, một phần vì cảm giác được trân trọng mà hiếm khi cô từng nhận được. “Vâng… tôi… tôi nhận lời ạ.”
Anh gật đầu, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. “Tốt. Tôi mong sẽ không làm cô thất vọng.”
Những ngày tiếp theo, Ngọc Diệp bắt đầu quen dần với môi trường mới. Phòng làm việc sang trọng, các nhân viên chuyên nghiệp, nhưng điều khiến cô ấn tượng nhất vẫn là anh. Anh không chỉ là một tổng giám đốc nghiêm nghị, mà còn cực kỳ quan sát, để ý từng chi tiết nhỏ nhất. Khi cô vô tình bỏ sót một chi tiết trong báo cáo, anh nhẹ nhàng nhắc nhở, không hề la mắng. Khi cô gặp khó khăn trong xử lý hợp đồng, anh âm thầm giúp đỡ, nhưng vẫn để cô tự mình hoàn thành, tạo cơ hội cô phát triển.
Một buổi chiều, khi cả hai cùng xem lại chiến dịch quảng cáo mới, anh nhìn cô chăm chú, hỏi:
“Cô nghĩ sao về cách giải quyết này?”
Ngọc Diệp trả lời, phân tích chi tiết từng điểm mạnh, điểm yếu. Anh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Rất tốt. Cô biết cách suy nghĩ, biết cách quan sát và xử lý. Tôi thích điều đó.”
Cô đỏ mặt, thầm cười trong lòng. Không ngờ rằng lời khen từ anh lại làm tim cô rung động đến vậy.
Một buổi tối khác, khi cô chuẩn bị rời công ty, anh đột nhiên gọi:
“Lâm Ngọc Diệp, chờ một chút.”
Cô quay lại, hơi lo lắng. Anh đứng đó, tay cầm tập hồ sơ, nhưng ánh mắt dịu dàng khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy:
“Tôi muốn nói rằng… tôi không chỉ trân trọng năng lực của cô, mà còn cả con người cô. Sự dịu dàng, sự thông minh, sự quan tâm nhỏ bé… tất cả khiến tôi tin rằng cô phù hợp với vị trí này. Hãy yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cô hết mình.”
Ngọc Diệp không biết nói gì, chỉ mỉm cười, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Cô biết mình vừa nhận được một cơ hội tuyệt vời, nhưng hơn hết, cô cảm nhận được sự quan tâm thực sự, không phải vì cô là nhân viên, mà vì anh đã nhìn thấy con người cô.
Và từ khoảnh khắc đó, công việc không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cầu nối giúp cô và anh hiểu nhau hơn. Ngọc Diệp tự nhủ: “Cuộc gặp hôm qua đã mở ra một chương mới, và giờ đây, tôi biết rằng mình sẽ không chỉ là nhân viên, mà còn là người mà anh… để mắt tới.”
Trong ánh hoàng hôn buông xuống, văn phòng cao tầng chiếu rọi ánh sáng ấm áp lên khuôn mặt cô. Ngọc Diệp biết rằng, cuộc sống của cô từ giờ sẽ khác, và cô háo hức đón nhận những điều bất ngờ đang chờ phía trước.