Chiều hôm đó, thành phố bỗng dưng chìm trong cơn mưa rào bất ngờ. Những giọt mưa nặng hạt đập vào kính cửa sổ, trút xuống mặt đường, tạo thành những vũng nước phản chiếu ánh đèn vàng. Lâm Ngọc Diệp đang tất bật chuẩn bị hồ sơ cho buổi họp ngày mai, khi điện thoại của cô vang lên.
“Ngọc Diệp, cô chuẩn bị xong chưa? Tôi cần cô đi cùng tôi đến chi nhánh phía Nam, có việc gấp.” Giọng Hạ Thế Khang trầm ấm, điềm tĩnh nhưng sắc lạnh như thường lệ.
“Dạ… vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay,” cô đáp, lòng vừa hốt hoảng vừa háo hức. Chuyến đi gấp này khiến cô không kịp mang theo áo mưa hay ô.
Khi đến bãi đỗ xe, trời bắt đầu mưa to hơn. Cô cầm ô nhưng mưa nặng hạt, gió thổi mạnh khiến cô ướt sũng chỉ trong vài bước. Anh đã đứng chờ sẵn bên xe, bộ vest đen ướt nhẹ, mái tóc dính mưa nhưng vẫn giữ khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh.
Ngọc Diệp vội vàng bước tới, nhưng trượt chân vì mặt đường trơn, may mà anh kịp đỡ.
“Cẩn thận hơn lần sau,” giọng anh trầm, nhưng trong ánh mắt có vẻ quan tâm hiếm thấy.
“Vâng… em… em xin lỗi,” cô lí nhí, tim đập nhanh vì vừa sợ vừa hạnh phúc.
Anh không nói gì thêm, mở cửa xe cho cô. Khi ngồi bên cạnh anh, hai người cùng nhìn ra ngoài mưa, không gian yên lặng nhưng tràn đầy cảm giác gần gũi. Ngọc Diệp có thể cảm nhận được nhịp tim anh chậm rãi nhưng đều đặn, sự hiện diện của anh khiến cô vừa an toàn vừa bối rối.
Chuyến đi kéo dài khoảng hơn một giờ, mưa không ngừng rơi. Đường trơn trượt, anh lái xe cẩn thận, còn Ngọc Diệp ngồi bên, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra hồ sơ, tay ướt vì mưa vẫn còn nhỏ giọt trên tóc.
“Anh… sao hôm nay anh không mặc áo mưa ạ?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Anh lướt mắt nhìn cô, ánh mắt thoáng mềm lại: “Tôi không sợ ướt. Cô mới quan trọng.”
Câu nói đơn giản nhưng khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô cúi xuống, lắp bắp: “D… dạ…” Không biết nói gì thêm, cô chỉ thầm cảm thấy trái tim rung lên từng nhịp.
Khi đến chi nhánh, trời vẫn mưa nặng hạt. Anh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt trầm tư: “Mưa to quá. Nếu cô về giờ, sẽ ướt hết.”
Ngọc Diệp lúng túng, không muốn gây phiền phức: “Anh… em có thể…”
Anh ngắt lời cô bằng giọng trầm: “Ở lại đây một chút, chờ mưa tạnh. Tôi sẽ không để cô đi dưới mưa.”
Cô giật mình, nhưng không dám từ chối. Anh dẫn cô vào một phòng họp trống, rộng rãi, ấm áp. Ngọc Diệp cởi áo mưa, tóc vẫn ướt nhẹp, những giọt nước nhỏ xuống sàn. Anh lặng lẽ lấy khăn cho cô, cúi xuống lau tóc cô một cách dịu dàng nhưng rất cẩn thận.
“Anh… anh không cần…” cô nói, lòng đập loạn nhịp vì hành động gần gũi này.
Anh chỉ nhíu mày, giọng dịu: “Tôi muốn.”
Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng vàng ấm áp của phòng họp, hai con người đứng gần nhau, không ai nói gì, chỉ nhìn nhau. Mưa rơi ngoài cửa sổ, âm thanh vang vọng, tạo thành nhịp nền kỳ diệu. Ngọc Diệp cảm thấy tim mình lỡ một nhịp khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô. Anh – người đàn ông lạnh lùng, từng tưởng chừng sẽ không bao giờ mở lòng – giờ đây đang dịu dàng với cô, một cách tinh tế mà khiến cô bối rối.
Sau vài phút, cô lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: “Cảm ơn anh…”
Anh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô. Sự im lặng giữa họ như chứa đựng hàng nghìn lời chưa nói, nhưng cả hai đều chưa đủ can đảm thổ lộ.
Buổi tối hôm đó, họ cùng nhau kiểm tra hồ sơ, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào nhưng lạ lùng. Ngọc Diệp vụng về làm rơi bút, anh nhanh chóng nhặt lên và đưa lại cho cô, đôi tay chạm nhau, tim cả hai nhói lên một nhịp. Cô hạ mắt, đỏ mặt, trong khi anh đứng đó, ánh mắt lộ vẻ thích thú, nhưng vẫn điềm tĩnh.
Cơn mưa bên ngoài kéo dài, ánh sáng đèn chiếu lên những giọt nước rơi từ mái tóc cô, làm anh cảm nhận được vẻ đáng yêu và trong sáng mà cô mang lại. Trong lòng anh, một cảm giác mới xuất hiện – mong muốn bảo vệ, muốn gần gũi và chăm sóc cô.
Ngọc Diệp thì thầm: “Anh… hôm nay anh… sao dịu dàng quá…”
Anh chỉ mỉm cười, giọng trầm: “Cô đáng được dịu dàng.”
Hai người cùng nhau ngồi bên bàn, chia sẻ những câu chuyện nhỏ, từ công việc đến sở thích, từ những điều vụn vặt đến những kỷ niệm xa xưa. Anh kể về quá khứ đôi khi cô đơn, những áp lực từ công việc và gia đình. Ngọc Diệp lắng nghe, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm. Cô cười, pha chút bối rối: “Nhưng anh… anh cũng nên cười nhiều hơn chứ?”
Anh nhìn cô, mắt sáng lên, nụ cười hiếm hoi nở trên môi: “Cô khiến tôi… phải cười.”
Câu nói đơn giản, nhưng khiến Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Cô nhận ra rằng, từ khi gặp anh, cô đã khiến người đàn ông này mở lòng một phần, một cách mà chưa ai từng làm được.
Đêm dần xuống, mưa vẫn rơi nhè nhẹ. Họ quyết định cùng nhau chờ mưa tạnh trước khi về. Ngọc Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng lâng lâng hạnh phúc, không ngờ mình lại có thể gần gũi với một người đàn ông quyền lực và lạnh lùng đến vậy. Anh đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt chứa đựng nhiều điều chưa nói.
Cả hai đều nhận ra một điều: tình cảm đang nảy sinh, nhưng cả hai chưa đủ can đảm thổ lộ. Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười, mỗi hành động nhỏ đều là những dấu hiệu tinh tế mà trái tim họ ghi nhận. Ngọc Diệp cảm thấy trái tim mình đập nhanh, trong khi anh cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Khi mưa bắt đầu tạnh, họ cùng ra xe. Anh mở cửa, để cô bước vào trước. Khi cô ngồi xuống ghế, ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều mỉm cười nhẹ. Không lời thổ lộ, nhưng trong im lặng ấy, tình cảm đã được khởi đầu, âm thầm nhưng sâu sắc.
Trên đường trở về, Ngọc Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ về cơn mưa và khoảng thời gian vừa trải qua: “Có lẽ hôm nay, trái tim mình đã bắt đầu rung động…”
Trong khi đó, Hạ Thế Khang cầm vô lăng, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, thầm nhủ: Cô gái này… đã len vào thế giới của tôi một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh… khiến tôi muốn bảo vệ, muốn gần cô hơn bất cứ ai khác.
Đêm ấy, trời tĩnh mưa, thành phố yên bình, nhưng trái tim hai người đang hòa nhịp trong một cảm xúc vừa mới mẻ, vừa ấm áp, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình yêu thuần ngọt nhưng sâu sắc của họ.