anh là cả thế giới của em

Chương 4: Chữa lành trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tòa nhà tập đoàn rực rỡ ánh sáng ban mai, nhưng trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn tràn ngập không khí yên tĩnh đặc trưng. Anh – Hạ Thế Khang, tổng giám đốc tập đoàn lớn, vẫn ngồi sau bàn làm việc, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng. Từ ngoài nhìn vào, anh như một bức tượng bằng đá, hoàn hảo nhưng xa cách.

Thế nhưng ít ai biết rằng phía sau vẻ ngoài ấy là một tâm hồn từng trải qua nhiều mất mát. Quá khứ của anh không hề bình yên: một người bạn đời đã mất, những thất bại trong cuộc sống gia đình, và áp lực vô tận trong công việc. Những tổn thương đó khiến anh lựa chọn cách sống lạnh lùng, khép kín, không muốn để ai bước vào thế giới riêng của mình.

Nhưng kể từ hôm gặp Ngọc Diệp, một cô gái bình thường, vụng về nhưng đáng yêu, một thứ cảm giác lạ lùng bắt đầu len lỏi. Anh tự hỏi vì sao cô lại khiến anh băn khoăn, khiến trái tim anh dường như rung động, dù anh không muốn thừa nhận.

Buổi sáng hôm nay, Ngọc Diệp bước vào văn phòng với gương mặt rạng rỡ. Cô mang theo một tách cà phê, định đặt lên bàn anh. Nhưng khi bước tới gần, tách cà phê trượt khỏi tay cô, rơi xuống đất với tiếng lách cách.

“Ôi trời ơi…” cô thốt lên, đỏ mặt, cúi xuống nhặt tách cà phê.

Anh ngồi sau bàn, nhướng mày, nhưng bất giác bật cười nhẹ. Tiếng cười khẽ nhưng ấm áp, làm cô giật mình. “Anh… cười… ạ?” cô lí nhí.

Anh giật mình nhận ra mình vừa cười, một âm thanh rất ít khi xuất hiện trong phòng làm việc. “Ừ… chỉ là… cô… hơi đáng yêu.” Giọng anh trầm trầm, không gượng gạo, nhưng cũng không trực tiếp thừa nhận rằng chính cô đã làm anh cảm động.

Ngọc Diệp đỏ mặt, lắp bắp: “D… Dạ… tôi chỉ… không cố ý đâu ạ…”

Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn cô khác hẳn mọi khi: dịu dàng, không còn sắc lạnh nữa. Từ khoảnh khắc này, anh bắt đầu để ý từng hành động nhỏ của cô: cách cô cầm cốc cà phê, cách cô cúi xuống nhặt tách, cả những nụ cười vụng về nhưng chân thành.

Trong những ngày tiếp theo, anh thấy mình chờ đợi những khoảnh khắc ấy. Khi Ngọc Diệp chuẩn bị tài liệu, anh không thể rời mắt. Khi cô vô tình làm rơi bút, anh lại mỉm cười trong lòng. Anh tự hỏi bản thân: liệu một cô gái bình thường như vậy có thể mang đến một thứ cảm giác anh đã quên từ lâu – niềm vui thực sự?

Một buổi chiều, công ty có buổi họp nội bộ quan trọng. Ngọc Diệp phải trình bày ý tưởng quảng cáo mới, tay cầm giấy tờ còn run vì hồi hộp. Hạ Thế Khang đứng bên cạnh, quan sát cô. Khi cô bắt đầu nói, giọng run run nhưng vẫn rõ ràng, anh cảm nhận được sự chân thành và cố gắng của cô.

Một tình huống bất ngờ xảy ra: máy chiếu bỗng nhiên không hoạt động. Ngọc Diệp lúng túng, mắt mở to nhìn xung quanh, không biết xử lý ra sao. Cô đỏ mặt, lúng túng: “Ô… ơi… máy… máy chiếu…”

Anh bước tới, nhẹ nhàng nhấn nút khởi động máy, nhưng không nói gì. Chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp. Ngọc Diệp vội vàng cười xấu hổ, nhưng chính nụ cười ấy, vụng về nhưng chân thành, khiến anh thấy trái tim mình mềm lại.

Sau cuộc họp, khi các đồng nghiệp ra về, anh gọi cô lại: “Cô làm tốt. Không sao đâu, không phải lo lắng.” Giọng anh trầm nhưng dịu dàng, khiến cô cảm thấy ấm áp khôn tả.

Ngọc Diệp cười nhẹ, ngượng ngùng: “Dạ… cảm ơn anh… em chỉ… hơi run thôi.”

Anh nhìn cô, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt nghiêm nghị: “Tôi thích sự chân thành của cô. Nó giúp tôi cảm thấy… dễ chịu hơn.”

Câu nói đơn giản nhưng khiến Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô không ngờ rằng lời khen nhỏ ấy lại khiến cô hạnh phúc đến vậy.

Trong những ngày tiếp theo, anh bắt đầu mở lòng hơn. Không còn chỉ là quan sát, mà anh bắt đầu chủ động tạo những khoảnh khắc khiến cô cười. Một hôm, khi cô chuẩn bị hồ sơ, anh bất ngờ đặt một bông hoa nhỏ trên bàn cô, cùng tờ giấy viết dòng chữ: “Hãy cứ là chính mình, tôi thích điều đó.”

Ngọc Diệp nhìn thấy, tim như nhảy lên, mắt long lanh: “Anh… sao lại…?”

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Đơn giản thôi. Tôi muốn cô vui.”

Cô vụng về cầm bông hoa, lòng hạnh phúc đến nỗi suýt rơi nước mắt. Từ khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng Hạ Thế Khang – người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng và xa cách – lại đang dần mở lòng vì cô, bởi sự ngây thơ, đáng yêu và chân thành của cô đã chạm đến trái tim anh.

Một chiều muộn, khi cả văn phòng gần như trống, anh bất ngờ hỏi: “Cô có muốn đi uống cà phê không?”

Ngọc Diệp giật mình, nhưng nụ cười xuất hiện ngay lập tức: “Dạ… em rất muốn.”

Họ cùng nhau ra ngoài, đi bộ qua con phố nhỏ, ánh nắng cuối ngày chiếu lên mái tóc cô, làm anh thấy lòng mình dịu lại. Trong khoảnh khắc bình yên ấy, anh nhận ra rằng từ lâu, anh chưa từng cười như vậy, chưa từng cảm thấy vui vẻ đến thế. Ngọc Diệp đã vô tình chữa lành những vết thương mà quá khứ để lại, bằng cách chỉ là chính mình – vụng về, ngây thơ, chân thành và đáng yêu.

Anh thầm nghĩ: Có lẽ, cô gái này… là người duy nhất khiến trái tim tôi muốn mở ra…

Ngày hôm đó khép lại, nhưng những dấu ấn Ngọc Diệp để lại trong anh còn vẹn nguyên. Anh ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài thành phố, ánh mắt trầm tư nhưng dịu dàng hơn bao giờ hết. Những nụ cười vụng về, những hành động chân thành của cô như ánh sáng xuyên qua những ngày u ám, khiến anh lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc giản đơn nhưng ấm áp.

Ngọc Diệp trở về nhà, lòng lâng lâng hạnh phúc, tự nhủ: “Không biết anh ấy có biết rằng mình làm anh cười không… nhưng ít nhất, hôm nay, tôi đã khiến anh ấy vui.”

Và từ khoảnh khắc đó, hai con người từ hai thế giới khác nhau bắt đầu dần hiểu nhau. Anh – người đàn ông lạnh lùng, từng khép kín trái tim – bắt đầu mở lòng, để những nụ cười vụng về, những hành động nhỏ bé của cô chữa lành những vết thương mà anh từng tưởng sẽ không bao giờ lành.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng không khí giữa họ dường như đã thay đổi. Một sự kết nối âm thầm nhưng sâu sắc được hình thành, một tình cảm vừa tinh tế vừa ngọt ngào, mở ra một chương mới – nơi trái tim anh và cô bắt đầu hòa nhịp, và nơi hạnh phúc giản dị nhưng đầy ấm áp sẽ dần lớn lên theo từng ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×