Bầu trời xám đặc, như thể cơn bão đang chờ một lý do để trút xuống.
An Nhiên ngồi trong phòng làm việc, mắt dán vào bản hợp đồng trên bàn – đơn xin tạm dừng công tác của chính cô.
Một dòng chữ nhỏ phía dưới ký tên:
Người xác nhận: Trịnh Duy Thần.
Cô không biết anh làm cách nào mà hồ sơ lại rơi vào tay mình, chỉ biết rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cửa bật mở.
Anh bước vào, không báo trước.
Vẫn ánh mắt ấy – lạnh bên ngoài, nhưng ẩn sâu là cơn sóng âm ỉ.
– Cô không nên làm vậy. – Anh nói, khẽ nhưng chắc.
– Tôi phải dừng lại, Duy Thần. Tôi không còn giữ được nguyên tắc nghề nghiệp nữa.
– Nguyên tắc chỉ tồn tại khi người ta còn muốn giữ nó. – Anh đáp, giọng trầm. – Còn cô, An Nhiên, cô đang trốn.
– Tôi đang cứu mình! – Cô phản ứng, giọng nghẹn. – Và cứu cả anh.
Anh tiến lại gần, từng bước, chậm nhưng dứt khoát.
– Nếu cô thật sự muốn cứu tôi, thì đừng rời đi.
Cô quay đi, cố tránh ánh nhìn đó.
– Anh không hiểu… điều này sẽ phá hủy cả hai chúng ta.
– Tôi hiểu hơn cô nghĩ. – Anh khẽ nói. – Vì tôi đã từng mất tất cả khi không dám thừa nhận cảm xúc của mình.
Anh dừng lại, giọng thấp hẳn:
– Người phụ nữ tên Tố Mai… cô ấy không mất tích. Cô ấy tự rời đi, vì sợ sẽ hủy hoại tôi.
An Nhiên giật mình.
– Anh biết?
– Tôi biết từ lâu. Và tôi đã sống như kẻ mất hồn suốt ba năm chỉ để hỏi lại một câu: Liệu yêu một người có thật sự là sai không?
Cô im lặng.
Giữa họ là khoảng cách chỉ đủ cho một nhịp thở, nhưng không ai dám bước thêm.
– Nếu tôi thừa nhận, rằng tôi đã yêu anh… – cô nói nhỏ, – thì sao?
Anh nhìn cô, ánh mắt không còn sắc bén, mà là một nỗi khát khao dịu dàng đến tàn nhẫn.
– Thì tôi sẽ không còn là bệnh nhân của cô nữa. Tôi sẽ là người đàn ông của cô.
Câu nói khiến không gian như ngừng lại.
An Nhiên siết chặt tay, hơi thở dồn dập, trong đầu chỉ có một tiếng vang duy nhất: lằn ranh cuối cùng.
Cô lùi lại một bước – nhưng anh không tiến thêm.
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy ý thức, đầy kiểm soát, nhưng cũng đầy đau đớn.
– Cô sợ tôi sao?
– Tôi sợ… bản thân mình. – Cô đáp, thành thật đến mức run rẩy.
Anh khẽ gật, giọng khàn:
– Tôi cũng vậy. Nhưng có lẽ, đôi khi… ta phải để nỗi sợ đó dẫn đường.
Một tia sét lóe ngoài cửa kính, ánh sáng trắng chiếu lên hai khuôn mặt đối diện – mâu thuẫn, yếu đuối, và thật đến trần trụi.
An Nhiên cầm tờ đơn, gấp lại, đặt lên bàn.
– Tôi sẽ không nộp đơn. Nhưng… chúng ta phải dừng lại ở đây.
Anh mím môi, ánh mắt thoáng qua một vệt đau.
– Tôi hiểu. Nhưng đừng mong tôi có thể quay về như trước.
Anh rời đi.
Cánh cửa khép lại, để lại cô một mình giữa căn phòng ngập ánh đèn vàng nhạt.
Cô mở sổ ghi chép, viết dòng cuối cùng cho ngày hôm đó:
“Lằn ranh cuối cùng – ngày thứ chín:
Tôi không còn biết ai là người đang điều trị ai nữa.”