anh là cơn nghiện của em

Chương 7: Cảm Giác Mất Kiểm Soát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa.

Mưa không lớn, nhưng dai dẳng, như thể thành phố đang cố rửa trôi một điều gì đó quá khó để quên.

An Nhiên ngồi trong phòng trị liệu, nhìn chiếc ghế đối diện — chỗ Trịnh Duy Thần vẫn ngồi — mà lòng dậy lên cảm giác lạ.

Một tuần qua, anh không đến. Không tin nhắn, không lời giải thích.

Cô nói với bản thân rằng đó chỉ là một “giai đoạn lâm sàng bình thường”.

Nhưng trái tim lại thì thầm: Anh ta đang thử cô.

Buổi chiều thứ tám, khi cô vừa định rời viện, anh xuất hiện.

Không hẹn trước, không báo trước.

Áo mưa khoác hờ, tóc ướt, đôi mắt sâu và sáng như vừa từ một cơn bão thật sự bước ra.

– Anh đi đâu suốt một tuần? – Cô hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.

– Tôi cần khoảng lặng. Để xem… nếu tôi biến mất, cô có nhận ra không.

Câu nói khiến cô nghẹn lại, tay siết chặt cặp tài liệu.

– Anh đang kiểm tra tôi?

– Tôi chỉ muốn biết, liệu cảm xúc này có thật không.

Anh dừng một nhịp, rồi nói khẽ:

– Còn cô, có thấy trống không?

Cô không trả lời.

Anh bước đến gần, ánh nhìn dịu nhưng quyết liệt:

– Vì nếu cô thấy trống, thì ta giống nhau rồi.

Cô khẽ quay đi, giọng nhỏ:

– Anh không nên làm thế. Chúng ta có nguyên tắc.

– Nguyên tắc? – Anh cười nhẹ, không giễu cợt, chỉ mệt mỏi. – Cô đã từng sống một ngày nào thực sự tự do chưa, An Nhiên?

Anh nói chậm, từng chữ như nhấn vào tim cô:

– Cô chữa cho người khác, nhưng chính mình lại sợ chạm vào cảm xúc thật.

Cô quay lại, ánh mắt rực lên pha lẫn giận và run:

– Anh nghĩ mình hiểu tôi đến thế sao?

– Tôi không nghĩ. Tôi cảm được.

Khoảng cách giữa họ rút ngắn, hơi thở hòa vào nhau.

Không có động chạm, chỉ có thứ gì đó vô hình lan ra — thứ khiến cả hai đều không thể lùi.

Anh nói tiếp, khàn giọng:

– Tôi mắc chứng “rối loạn nhận diện cảm xúc”.

Cô sững lại.

Anh mỉm cười nhạt:

– Tôi không cảm nhận được đâu là tình yêu thật, đâu là phản ứng do bệnh. Nhưng khi ở bên cô, mọi thứ đều rõ ràng đến mức đau đớn.

– Vì sao lại là tôi?

– Vì cô là người duy nhất khiến tôi… cảm được.

Không khí đặc quánh.

An Nhiên muốn nói gì đó, nhưng không thể.

Trong đôi mắt anh có điều gì đó vừa tha thiết, vừa nguy hiểm — thứ cảm xúc mà mọi ranh giới đều trở nên vô nghĩa.

– Nếu tôi nói, mình cũng đang mất kiểm soát… – cô khẽ thở, – anh sẽ làm gì?

Anh đáp, không chần chừ:

– Tôi sẽ ngừng điều trị.

Cô sững người.

– Vì sao?

– Vì khi bác sĩ yêu bệnh nhân… không còn là trị liệu nữa. Đó là sự tự hủy.

Một khoảng lặng dài.

Rồi anh khẽ cúi đầu, nói nhỏ:

– Nhưng nếu đó là điều cô muốn… tôi sẽ cùng cô tự hủy.

Câu nói như một nhát dao dịu dàng, xuyên qua lớp lý trí cô đã cố dựng.

Trong mắt cô, mọi thứ nhòe dần, chỉ còn hình anh đứng trước mặt — vừa gần, vừa xa, vừa thật, vừa sai.

Đêm ấy, cô không ngủ được.

Mở sổ ghi chép, cô viết dòng chữ đầu tiên mà không gạch xóa:

“Cảm giác mất kiểm soát – ngày thứ tám:

Cả hai đã bước quá xa.

Nhưng điều đáng sợ không phải là mất kiểm soát…

Mà là không còn muốn kiểm soát nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×