anh là của em, không ai khác

Chương 1: Ngày tuyết rơi đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, tuyết rơi trắng xóa trên khắp con phố nhỏ của thành phố Bắc Kinh. Những bông tuyết bay lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng rơi xuống mái nhà, trần sân, và cả những gốc cây già cỗi bên đường. Hạ Thanh đứng bên cửa sổ, nhấm nháp một ngụm trà nóng, đôi mắt theo dõi từng bông tuyết rơi, trong lòng trào lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Cô chợt nhớ về một ngày tuyết rơi từ rất lâu, ngày mà trái tim cô lần đầu biết rung động.

Hạ Thanh năm đó mới chỉ mười tuổi, tóc dài thẳng mượt màu nâu hạt dẻ, đôi mắt trong sáng như hồ nước thu, luôn biết cười nhưng cũng hay trầm tư. Ngày hôm đó, tuyết rơi dày, phủ kín cả sân trường tiểu học. Cô và cậu bạn cùng lớp, cùng tuổi – Lục Khải Thần, chạy nhảy khắp sân, nô đùa trong những bông tuyết trắng xóa. Khải Thần, với vóc dáng nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, luôn là người dẫn đầu mỗi trò chơi, và Hạ Thanh, dù nhẹ nhàng, cũng không hề thua kém.

“Hạ Thanh, bắt đầu trận chiến ném tuyết thôi!” Khải Thần hô to, đôi mắt sáng lên như ngôi sao khi nhìn cô.

Hạ Thanh cười, đáp lời bằng một quả cầu tuyết nhỏ, tinh nghịch ném thẳng vào vai cậu. Khải Thần la lên một tiếng “Á!” rồi bật cười vang, ném trả lại quả cầu tuyết, trúng ngay tóc cô. Những bông tuyết rơi xuống vai Hạ Thanh, tan chảy trong cái lạnh cắt da cắt thịt, nhưng cô chỉ cười, không hề than phiền.

Kỷ niệm ấy, với Hạ Thanh, không chỉ là những trò chơi trẻ con. Nó còn là khoảnh khắc đầu tiên cô cảm nhận được sự quan trọng của cậu bạn này. Khải Thần luôn xuất hiện đúng lúc, che chở cho cô trong những lúc cô bị bạn bè bắt nạt, luôn chia sẻ những món quà nhỏ, hay đơn giản là cùng cô ăn hết phần bánh mì kẹp trứng trong giờ ra chơi.

Năm tháng trôi qua, họ vẫn là đôi bạn thân thiết, gắn bó không rời. Dù mỗi đứa đều có thế giới riêng, Khải Thần với những tham vọng còn Hạ Thanh với những giấc mơ bình dị, nhưng cứ mỗi khi tuyết rơi, họ lại nhớ về ngày tuyết rơi đầu tiên ấy.

Hạ Thanh đặt tách trà xuống bàn, ngón tay khẽ chạm vào cửa sổ, nơi bông tuyết rơi xuống và tan ra ngay trên mặt kính. Cô tự hỏi, liệu Khải Thần bây giờ có còn nhớ những ngày ấy không. Anh – cậu bạn cùng lớn lên, cùng chia sẻ biết bao kỷ niệm, người mà trái tim cô dường như đã âm thầm yêu mến từ khi nào không hay.

Căn phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió rít ngoài trời. Điện thoại rung lên một tin nhắn từ người bạn thân khác, nhắc Hạ Thanh chuẩn bị đi học, nhưng cô không vội vàng. Mỗi bông tuyết rơi đều như một lời nhắc nhở, rằng mùa đông năm nay, sẽ còn rất nhiều điều cần cô ghi nhớ.

Sáng hôm đó, khi Hạ Thanh bước ra khỏi căn nhà nhỏ của mình, tuyết phủ trắng cả lối đi, trông như một tấm thảm bông mềm mại. Cô mặc chiếc áo khoác dày, đội mũ len, nhưng trái tim lại ấm áp lạ thường. Và đúng lúc đó, Khải Thần xuất hiện, mặc chiếc áo khoác đen, tay cầm chiếc cặp sách, đôi mắt sáng rực giữa màn tuyết trắng.

“Hôm nay lạnh quá, đi cùng nhau không?” Khải Thần vừa hỏi vừa cười, nụ cười quen thuộc khiến tim Hạ Thanh lỡ một nhịp.

Cô gật đầu, hai người bước cùng nhau trên con đường phủ đầy tuyết, tiếng cười hòa lẫn với tiếng bước chân lạo xạo trên lớp tuyết mỏng. Mọi thứ dường như quay trở lại những năm tháng thơ ấu, khi họ cùng nhau chạy nhảy, cùng nhau chơi đùa trong tuyết.

Khải Thần dừng lại, nhìn Hạ Thanh, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: “Nhớ không, năm đó tuyết rơi, chúng ta đã ném nhau bao nhiêu quả cầu tuyết?”

Hạ Thanh cười khẽ, mắt lấp lánh: “Nhớ chứ, nhưng tớ nghĩ cậu vẫn luôn thắng tớ mà.”

Khải Thần nhún vai, cười mỉm: “Có lẽ… nhưng tớ thích nhìn cậu cười, vậy là đủ rồi.”

Lời nói ấy, dù ngắn gọn, nhưng với Hạ Thanh, lại là cả một biển cảm xúc. Trái tim cô như được sưởi ấm giữa mùa đông giá lạnh. Cô biết, Khải Thần – người bạn thanh mai trúc mã, người đã gắn bó với cô từ tuổi thơ – không chỉ là một người bạn nữa.

Khi họ đến trường, sân trường vẫn phủ một lớp tuyết trắng, nhưng giờ đây không còn là nơi của những trò chơi trẻ con, mà là nơi họ bắt đầu một ngày mới, với những trách nhiệm, với những ước mơ và với những cảm xúc dần dần trưởng thành.

Trong giờ học đầu tiên, Hạ Thanh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, nơi tuyết vẫn rơi. Cô mường tượng ra hình ảnh của Khải Thần, hình ảnh ấy luôn xuất hiện trong ký ức, trong từng khoảnh khắc của cô. Cô biết, sẽ có những ngày họ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng trong sâu thẳm trái tim, ký ức ngày tuyết rơi đầu tiên sẽ luôn nhắc nhở cô về tình bạn, về tình cảm trong sáng mà họ từng có, về Khải Thần – người mà cô sẽ không bao giờ muốn mất.

Khi tiếng trống báo giờ ra chơi vang lên, Hạ Thanh và Khải Thần lại đứng dậy, bước ra sân, nơi lớp tuyết trắng vẫn rải đều. Hai người không nói nhiều, chỉ cười và cùng nhau đi, đôi bàn tay khẽ chạm vào nhau, một chạm nhẹ nhưng đủ để trái tim cùng nhịp đập.

Và trong lòng Hạ Thanh, cô biết, mùa đông năm nay, tuyết rơi không chỉ mang theo cái lạnh, mà còn mang theo những hồi ức, những cảm xúc và những khởi đầu cho một chuyện tình thanh mai trúc mã thuần khiết, ngọt ngào – chuyện tình mà cô mong sẽ kéo dài mãi mãi.

Trời vẫn rơi tuyết, những bông tuyết vẫn lững lờ trôi trên không trung, nhưng Hạ Thanh cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Bởi cô biết, dù thời gian có trôi đi, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, bên cạnh cô vẫn luôn có Khải Thần, người bạn, người tri kỷ, và có thể, là cả một tình yêu thầm lặng từ thuở ấu thơ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×