anh là của em, không ai khác

Chương 2: Trò chơi dưới trời mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa xuân năm ấy, trời chợt đổ cơn mưa rào đầu tiên. Những giọt mưa trong vắt rơi xuống mái nhà, lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt, tạo thành những tia sáng lung linh trên con phố nhỏ. Hạ Thanh đứng nép bên cửa sổ lớp học, mắt nhìn ra ngoài, nơi những đứa trẻ khác đã lao ra sân, nhảy nhót trong mưa, mặc cho cơ thể ướt sũng nhưng khuôn mặt lại hớn hở đến kỳ lạ.

Cô cười khẽ, chợt nhớ lại những ngày còn nhỏ, khi cô và Lục Khải Thần còn là những đứa trẻ không màng đến thời tiết hay quy tắc. Những ngày mưa, với họ, không phải là điều phiền phức, mà là một cơ hội để cùng nhau nô đùa, cùng nhau cười vang.

“Thanh! Ra đây chơi với tớ đi!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, tràn đầy năng lượng và sức sống. Hạ Thanh quay lại, thấy Khải Thần đứng ngoài sân, mái tóc đen ướt sũng dính vào trán, đôi mắt sáng ngời, miệng cười hớn hở.

“Cậu lại chạy ra ngoài sao? Cậu bị ướt hết rồi kìa!” Hạ Thanh vừa nói vừa chạy theo, tay che chắn cho mái tóc dài của mình, nhưng không khỏi bật cười trước sự bướng bỉnh quen thuộc của cậu bạn.

Khải Thần giương tay lên, như thách thức: “Thế còn cậu? Cậu có dám chơi không? Trời mưa mà nhút nhát thì sao gọi là vui?”

Hạ Thanh cắn môi, ánh mắt lóe lên niềm thích thú. Cô biết, dù có nhút nhát đến mấy, cũng không thể từ chối lời thách thức của Khải Thần. Và thế là, hai đứa trẻ chạy ra sân, chân trần chạm vào mặt đất ướt, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng trong mắt chúng là niềm hạnh phúc thuần khiết không gì sánh bằng.

Tiếng cười vang lên giữa cơn mưa rào. Hạ Thanh ném một quả cầu nước nhỏ về phía Khải Thần, nhưng anh nhanh nhẹn né tránh, rồi lại lội tới gần cô, cười tít mắt. “Cẩn thận, tớ sẽ trả đũa!”

Hai người cứ thế đuổi nhau qua những vũng nước nhỏ, vung tay ném nước, la hét và cười vang. Những tiếng cười ấy hòa lẫn với tiếng mưa rơi, trở thành một bản nhạc vui tươi của tuổi thơ. Dường như, trong khoảnh khắc ấy, thế giới chỉ còn có hai người – Hạ Thanh và Khải Thần – không có lo toan, không có buồn phiền, chỉ có niềm vui giản dị nhưng trọn vẹn.

Hạ Thanh nhìn thấy một con nhóc khác đang đứng nép dưới mái hiên, e dè nhìn mưa. Cô chạy tới, kéo tay bạn ấy: “Nào, chơi cùng chúng tớ đi! Mưa chỉ là trò vui mà!”

Khải Thần đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, nụ cười trên môi vẫn tươi nhưng ánh mắt dịu dàng hơn. Anh biết Hạ Thanh luôn có tấm lòng ấm áp, luôn muốn chia sẻ niềm vui của mình với mọi người xung quanh. Và anh tự nhủ, từ nhỏ đến lớn, anh luôn muốn bảo vệ nụ cười ấy.

Trận “chiến tranh nước” kết thúc khi cả hai đứa trẻ đã ướt sũng từ đầu đến chân, mái tóc dính vào trán, đôi mắt long lanh như những giọt nước rơi từ trời. Họ ngồi bệt xuống cỏ, thở hổn hển, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ.

“Cậu… thật sự không mệt sao?” Hạ Thanh thở dốc hỏi, ánh mắt lo lắng.

Khải Thần cười mỉm, tay đặt lên vai cô: “Mệt thì có mệt, nhưng vui quá! Có cậu ở đây, mưa cũng không còn lạnh nữa.”

Hạ Thanh đỏ mặt, tim đập nhanh hơn một chút. Cô không biết vì sao, nhưng những lời nói ấy khiến cô cảm thấy ấm áp, như ánh nắng mùa xuân len lỏi qua từng giọt mưa. Trong sâu thẳm, cô nhận ra một điều – Khải Thần không chỉ là bạn, không chỉ là người cùng cô trải qua tuổi thơ, mà là người quan trọng đến mức, chỉ cần cậu ấy vui, cô cũng vui theo.

Cơn mưa kéo dài đến trưa, nhưng Hạ Thanh và Khải Thần không hề muốn dừng lại. Hai người cùng nhau lội qua những con đường ngập nước, cùng nhảy qua những vũng nước sâu, cùng nắm tay nhau khi trượt chân trên nền đất trơn trượt. Mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn tiếng cười, giọt mưa, và sự kết nối vô hình nhưng mạnh mẽ giữa họ.

Sau một lúc, họ chạy về phía cây cổ thụ lớn ở cuối sân trường, nơi có mái hiên đủ che cả hai. Cả hai ngồi xuống, thở dốc, lưng áp vào thân cây, nhìn lên bầu trời xám xịt nhưng vẫn đầy sức sống.

“Cậu có biết không?” Khải Thần bỗng nhiên nói, giọng nghiêm túc khác hẳn nụ cười vừa rồi.

Hạ Thanh quay sang, ánh mắt tò mò. “Gì cơ?”

Khải Thần nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tớ thích mưa… vì có cậu để cùng chơi.”

Hạ Thanh im lặng, tim đập mạnh. Câu nói đơn giản ấy nhưng lại chứa cả một thế giới cảm xúc, khiến cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ không còn chỉ là bạn bè nữa. Nó trong sáng, thuần khiết, nhưng lại đủ sức mạnh để chiếm trọn trái tim cô.

Thời gian trôi nhanh, bầu trời dần tạnh mưa, những vũng nước còn sót lại phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời. Hạ Thanh và Khải Thần đứng lên, nhìn những giọt nước trên cỏ, trên lá cây, lấp lánh như những viên pha lê. Cả hai cùng nhau đi bộ về lớp học, tay vẫn vô thức chạm vào nhau, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc.

Ngày hôm đó, Hạ Thanh hiểu rằng, không phải những trò chơi hay những lời nói hoa mỹ mới tạo nên kỷ niệm. Chính những khoảnh khắc giản dị, cùng người quan trọng bên cạnh, cười vang giữa cơn mưa, mới là thứ ghi dấu sâu đậm nhất trong trái tim. Và Khải Thần, cậu bạn thanh mai trúc mã, chính là người đặc biệt nhất với cô.

Khi cô bước vào lớp, lau tóc ướt và ngồi xuống bàn, ánh mắt lại hướng ra cửa sổ. Mưa đã ngừng, nhưng trong lòng cô, hình ảnh Khải Thần, nụ cười tươi rói, mái tóc ướt sũng và đôi mắt long lanh, vẫn còn đọng lại. Cô tự nhủ, một ngày nào đó, cô sẽ nói với cậu ấy rằng, từ lâu lắm rồi, cô không chỉ coi Khải Thần là bạn thân…

Và đúng lúc đó, Khải Thần cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt họ chạm nhau qua khung kính. Một nụ cười vừa tươi vừa ấm áp nở trên môi cậu, như muốn nói: “Tớ luôn ở đây, cùng cậu, dù mưa hay nắng.”

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Thanh cảm nhận rõ ràng một điều: tình cảm của họ – thuần khiết, ngọt ngào, trong sáng – đã bắt đầu nảy mầm. Nó như hạt giống bé nhỏ giữa mùa xuân, nhưng đủ sức lớn lên, đủ sức thay đổi cả cuộc đời hai người.

Cả ngày hôm đó, họ ngồi trong lớp, nhưng lòng luôn hướng về nhau, nghĩ về những trò chơi dưới mưa, về những tiếng cười, về những giây phút giản dị nhưng đáng nhớ. Và Hạ Thanh biết, dù sau này cuộc sống có thay đổi thế nào, ký ức về cơn mưa đầu tiên cùng Khải Thần sẽ luôn là một phần không thể nào quên trong tuổi thơ và trong trái tim cô.

Ngày hôm đó trôi qua, nhưng hình ảnh Khải Thần ướt sũng, cười tít mắt, cùng cô đùa giỡn giữa mưa vẫn đọng lại trong cô. Nó là lời nhắc nhở rằng, tình bạn ấy, tình cảm ấy, thuần khiết và ngọt ngào, sẽ còn tiếp tục, qua những mùa mưa, mùa tuyết, và cả những năm tháng trưởng thành sau này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×