Buổi sáng hôm nay, trường trung học hiện đại tràn ngập ánh nắng dịu dàng của mùa xuân. Hạ Thanh bước vào lớp, tay cầm cặp sách, bước chân nhanh nhẹn. Trong lòng cô vẫn còn dư âm của những ngày làm dự án cùng Khải Thần, sự phối hợp ăn ý, những cử chỉ dịu dàng mà cậu dành cho cô, khiến cô vừa hạnh phúc vừa bình yên.
Nhưng hôm nay, không khí dường như khác thường. Khi Hạ Thanh vừa bước vào lớp, cô thấy Tạ Minh đang đứng cạnh bàn mình, trò chuyện với một vài bạn khác, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về cô với nụ cười quá mức thân thiện. Cảm giác bối rối lướt qua, nhưng Hạ Thanh cố giữ bình tĩnh, mỉm cười xã giao: “Chào Minh…”
Tạ Minh quay sang, giọng ngọt ngào: “Chào Hạ Thanh. Hôm nay trông cậu xinh hơn mọi ngày.”
Hạ Thanh hơi đỏ mặt, nhưng chưa kịp trả lời, Khải Thần xuất hiện ở cửa lớp. Anh dừng lại, ánh mắt ngay lập tức dừng ở Hạ Thanh, rồi nhìn sang Tạ Minh. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Khải Thần trở nên sắc bén, vừa lo lắng vừa nổi giận.
“Cậu đang nói gì với Hạ Thanh vậy?” giọng anh trầm hẳn, ánh mắt nghiêm túc.
Tạ Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Ồ… chỉ là khen cô ấy thôi mà. Không có gì đâu, Khải Thần.”
Khải Thần bước đến gần, giọng nghiêm nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng: “Hạ Thanh là người đặc biệt. Cậu nên hiểu giới hạn của mình.”
Hạ Thanh, đứng giữa hai người, cảm thấy không khí căng thẳng nhưng vẫn ngọt ngào. Cô biết Khải Thần đang ghen, nhưng cách cậu bộc lộ không hề mất kiểm soát, vẫn thuần khiết, khiến cô vừa bối rối vừa cảm động.
Trong lớp, mọi người dần chú ý, nhưng Khải Thần không hề quan tâm ánh mắt xung quanh. Anh chỉ tập trung vào Hạ Thanh và Tạ Minh, bảo vệ khoảng không gian riêng của hai người.
Hạ Thanh khẽ đặt tay lên tay Khải Thần, dịu giọng: “Khải Thần… không sao đâu, tớ chỉ đang nói chuyện bình thường mà.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn nghiêm túc: “Tớ biết… nhưng tớ không muốn ai xen vào khoảng không gian của chúng ta.”
Tạ Minh, nhận ra thái độ rõ ràng của Khải Thần, nở nụ cười gượng: “À… tớ hiểu rồi. Không quấy rầy nữa.”
Buổi học tiếp tục, nhưng Khải Thần vẫn theo sát Hạ Thanh, đôi khi chỉ là nhìn cô, nụ cười dịu dàng lóe lên khi Hạ Thanh vô tình chạm tay vào anh khi trao đổi bài tập. Cảm giác ấy vừa khiến Hạ Thanh hạnh phúc, vừa khiến tim cô nhảy lên từng nhịp.
Sau giờ học, cả hai cùng đi ra sân trường. Khải Thần nắm tay Hạ Thanh, giọng trầm: “Cậu biết không… mỗi khi thấy ai quan tâm cậu quá mức, tớ lại… khó chịu. Nhưng tớ phải học cách kiềm chế.”
Hạ Thanh cười, dựa vào vai anh: “Tớ hiểu mà. Cậu chỉ lo lắng cho tớ thôi. Tớ cũng thấy ấm áp.”
Khải Thần siết nhẹ tay cô, ánh mắt đầy quyết tâm: “Ừ… từ nay, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Không ai có thể làm cậu tổn thương hay khiến cậu bối rối trước mặt tớ.”
Họ đi dạo quanh sân trường, nơi ánh nắng chiếu qua tán cây, lấp lánh trên mái tóc và gương mặt của họ. Khải Thần thoáng ghen nhưng cách thể hiện vẫn đầy dịu dàng, khiến Hạ Thanh cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Cô biết, trái tim anh thuộc về cô, và không gì có thể thay đổi điều đó.
Chiều hôm đó, khi hai người ngồi dưới gốc cây phượng, trò chuyện về dự án tiếp theo, Hạ Thanh nhận ra một điều: ghen tuông của Khải Thần không phải là sự kiểm soát hay áp đặt, mà là biểu hiện chân thành của tình yêu. Nó khiến cô cảm thấy được trân trọng, yêu thương, và bảo vệ.
“Cậu biết không,” Hạ Thanh nói, giọng dịu dàng, “tớ cảm thấy may mắn khi có cậu bên cạnh. Ngay cả khi cậu ghen, tớ cũng thấy ấm áp.”
Khải Thần mỉm cười, siết nhẹ tay cô: “Ừ… vì cậu là của tớ, là người quan trọng nhất. Tớ sẽ không bao giờ để ai thay thế cậu.”
Họ cùng nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy tình cảm, vừa ngọt ngào vừa chân thành. Khoảnh khắc ấy khiến Hạ Thanh nhận ra rằng, dù có những thử thách nhỏ – ánh mắt lạ, sự quan tâm quá mức của người khác – tình cảm giữa cô và Khải Thần vẫn vững chắc, trong sáng và mạnh mẽ.
Ngày hôm ấy khép lại với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cả hai, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc và đôi tay vẫn nắm chặt. Họ hiểu rằng, dù có ghen tuông, dù có thử thách, trái tim họ đã tìm thấy nhau, và sự thuần khiết, ngọt ngào trong tình yêu thanh mai trúc mã sẽ luôn tồn tại, không gì có thể phá vỡ.