Một tuần sau khi dự án kết thúc thành công, Hạ Thanh bước vào văn phòng trường để chuẩn bị cho buổi họp báo cáo học kỳ. Không khí hiện đại, ngăn nắp, bàn ghế sáng bóng và ánh đèn tràn ngập khắp phòng khiến Hạ Thanh cảm thấy hứng khởi. Cô bước vào, tay cầm cặp tài liệu, mắt dõi quanh không gian quen thuộc.
Đúng lúc đó, cô thấy Khải Thần đang đứng bên bàn projector, thao tác với máy tính. Ánh mắt anh dõi theo màn hình, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn ánh lên nét dịu dàng quen thuộc. Khi nhìn thấy Hạ Thanh, anh nở nụ cười, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.
“Đến rồi à?” anh gọi, giọng ấm áp.
Hạ Thanh mỉm cười, hít một hơi nhẹ: “Ừ… tớ tới đúng giờ mà.”
Cả hai tiến lại gần nhau, trao đổi nhanh về các chi tiết buổi họp. Không khí vẫn yên bình, ngọt ngào như mọi khi, nhưng bỗng nhiên, một giọng nói lạ vang lên phía sau:
“Chào Hạ Thanh, sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
Hạ Thanh quay người, nhìn thấy một chàng trai khoảng tuổi mình, gương mặt sáng sủa, ăn mặc lịch sự, nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt lại hướng về cô quá đỗi chú ý.
“À… chào… tôi là Tạ Minh, đồng nghiệp mới của bộ môn văn,” cậu ta giới thiệu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Hạ Thanh gật đầu, cười xã giao: “Chào Minh, rất vui được gặp cậu.”
Nhưng Khải Thần đứng cạnh, không nói gì, ánh mắt thoáng chút khẽ nhíu lại. Anh cảm nhận được sự khác thường: ánh mắt Tạ Minh dường như không chỉ quan tâm đến công việc, mà luôn dõi theo Hạ Thanh một cách quá mức.
Buổi họp báo cáo bắt đầu, Tạ Minh liên tục có những cử chỉ quan tâm Hạ Thanh: đưa cô ly nước, nắm tay giúp cô chỉnh slide, nhắc nhở những chi tiết nhỏ… Trong mắt Khải Thần, những hành động ấy bình thường, nhưng khi kết hợp với ánh mắt đầy quan tâm, trái tim anh bỗng nhói lên.
“Cậu ấy… quá mức quan tâm Hạ Thanh,” Khải Thần tự nhủ, ánh mắt vừa lo lắng vừa cảnh giác.
Hạ Thanh thì cảm thấy hơi bối rối trước sự nhiệt tình bất ngờ của Tạ Minh, nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự, cố gắng tập trung vào công việc. Cô cảm thấy tim mình rung lên lạ lùng, không phải vì lo lắng, mà vì một cảm giác ngỡ ngàng khi nhận thấy ánh mắt lạ thường ấy hướng về mình.
Sau buổi họp, khi mọi người ra về, Tạ Minh đi sát bên Hạ Thanh: “Cậu làm việc rất chăm chỉ, nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tớ nhé.”
Hạ Thanh mỉm cười, cảm giác vừa ấm áp vừa hơi khó chịu: “Cảm ơn Minh, tớ sẽ nhờ nếu cần.”
Nhưng Khải Thần đứng phía xa, quan sát từng cử chỉ của Tạ Minh, tim đập nhanh. Anh bước tới, giọng trầm hẳn: “Hạ Thanh, chúng ta về cùng nhau nhé.”
Hạ Thanh nhìn anh, nụ cười dịu dàng: “Ừ…”
Tạ Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự, ánh mắt chợt lóe một chút khó chịu. Anh nhận ra rằng Khải Thần là người đặc biệt với Hạ Thanh, nhưng thái độ vừa quan tâm, vừa nghiêm túc của Khải Thần khiến cậu cảm thấy không dễ dàng.
Trên đường đi, Hạ Thanh và Khải Thần đi bên nhau, im lặng nhưng đầy sự hiểu ý. Khải Thần thỉnh thoảng liếc mắt về phía cô, cảm giác vừa ghen tuông nhẹ nhàng, vừa lo lắng. Anh không nói gì, nhưng trong lòng đã quyết: sẽ không để ai xen vào khoảng không gian riêng giữa hai người.
“Khải Thần…” Hạ Thanh khẽ gọi, giọng dịu dàng.
Anh quay sang, ánh mắt dịu hẳn: “Ừ… sao vậy?”
“Tớ… tớ hơi bối rối trước sự quan tâm của Minh,” cô thừa nhận, ngượng ngùng nhưng chân thành.
Khải Thần mỉm cười, siết nhẹ tay cô: “Không sao đâu, tớ hiểu. Nhưng cậu yên tâm, cậu là người quan trọng nhất với tớ. Mọi ánh mắt khác… tớ sẽ để ý.”
Hạ Thanh nghe mà lòng ấm áp. Cô cảm nhận được sự bảo vệ nhẹ nhàng, nhưng đầy chân thành từ Khải Thần, khiến cô tin tưởng và yên tâm. Trái tim cô rung lên từng nhịp, nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ ngọt ngào mà còn đầy sức mạnh để vượt qua mọi thử thách, kể cả sự xuất hiện của những ánh mắt lạ.
Những ngày tiếp theo, Tạ Minh vẫn thường xuyên xuất hiện, quan tâm Hạ Thanh quá mức. Mỗi lần như vậy, Khải Thần đều lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên quyết tâm. Nhưng thay vì ghen tuông thái quá, anh chọn cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: gần bên Hạ Thanh, hỗ trợ cô trong công việc, trò chuyện, cười đùa, để Hạ Thanh cảm nhận sự hiện diện và bảo vệ của anh.
Hạ Thanh cũng dần nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa Khải Thần và Tạ Minh. Một người chỉ quan tâm theo cách nhẹ nhàng, nhưng ấm áp và chân thành; một người chỉ quan tâm quá mức nhưng thiếu đi sự hiểu ý và tinh tế. Cô biết, trái tim mình đã thuộc về Khải Thần, người mà cô từng hứa không rời nhau từ thuở nhỏ.
Một buổi chiều, khi hai người cùng làm việc trong phòng máy tính, Hạ Thanh nhìn Khải Thần, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn cậu… vì luôn ở bên tớ.”
Khải Thần mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng, siết nhẹ tay cô: “Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Không ai có thể thay thế cậu trong tim tớ.”
Hạ Thanh dựa vào vai anh, cảm giác bình yên lan tỏa. Cô nhận ra rằng, dù có những ánh mắt lạ, dù có những sự quan tâm quá mức từ người khác, tình cảm mà cô và Khải Thần dành cho nhau vẫn vững chắc, tinh khiết và ngọt ngào.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, hình ảnh nhau vẫn tràn đầy. Sự xuất hiện của “trà xanh” chỉ làm họ thêm trân trọng và nhận ra rằng, tình cảm thanh mai trúc mã, trong sáng mà họ nuôi dưỡng bấy lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim mỗi người.
Họ cùng nhau bước ra cổng trường, tay trong tay, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc và gương mặt hai người, nụ cười rạng rỡ nhưng chứa đầy sự quyết tâm. Họ biết rằng, dù có bất cứ ánh mắt lạ hay cạm bẫy nào xuất hiện, trái tim họ đã tìm thấy nhau, và không gì có thể thay đổi được điều đó.