Thành phố A, tháng mười.
Bầu trời đổ xuống một màu xám nhạt, sương mù giăng mờ khắp các tòa cao ốc. Dòng xe nối đuôi nhau trên đại lộ Trí Viễn, ánh đèn đỏ vàng nhấp nháy trong màn mưa phùn như những con đom đóm lạc giữa rừng bê tông.
Lâm Nhược Anh kéo cao cổ áo khoác, đứng im trên vỉa hè đối diện tòa nhà Trí Viễn Group – nơi từng là biểu tượng của quyền lực, và cũng là nơi đã hủy hoại cả cuộc đời cô.
Bốn năm.
Cô đã rời khỏi thành phố này bốn năm.
Bốn năm trước, cái tên “Lâm Nhược Anh” bị chôn vùi cùng với đống tro tàn của Lâm thị. Cha cô, người từng một tay gây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, bị buộc tội biển thủ và tự sát trong đêm mưa. Mẹ cô bệnh nặng qua đời chưa đầy nửa năm sau đó. Cô – đứa con gái duy nhất – bị truy lùng như một kẻ phạm tội, bị ép rời khỏi đất nước trong nhục nhã.
Ngày ấy, người ký vào lệnh thu hồi toàn bộ tài sản của Lâm thị chính là Hàn Minh Thần, tổng giám đốc Trí Viễn Group – người đàn ông mà cô từng tin tưởng.
“Cô Lâm, đã đến giờ rồi.”
Giọng nói của Lục Tư Hàn, trợ lý riêng của cô, kéo Nhược Anh về thực tại.
Cô hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phủ mây xám, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng.
“Đi thôi.”
Giọng cô khàn khàn, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Không còn cô gái năm xưa, dễ xúc động, dễ tin người. Giờ đây, trước tòa nhà cao ngất kia là Lâm Tư Vy – nhà đầu tư trẻ tuổi vừa từ Singapore trở về, người đang nắm trong tay 20% cổ phần của tập đoàn nước ngoài đang chuẩn bị hợp tác với Trí Viễn.
Khi bước qua cánh cửa xoay, mùi hương quen thuộc của hoa oải hương từ hệ thống khuếch tán trong sảnh làm tim cô khẽ thắt lại. Thời còn là sinh viên thực tập, cô từng là nhân viên trong bộ phận thiết kế của Trí Viễn, mỗi sáng đều hít một hơi mùi hương này rồi bắt đầu ngày làm việc mới. Ai ngờ, chỉ vài năm sau, cô trở lại nơi này với tư cách hoàn toàn khác – kẻ thù của công ty.
Nhân viên lễ tân cúi chào:
“Xin chào cô Lâm Tư Vy, chủ tịch Hàn đang đợi cô ở tầng 35.”
“Cảm ơn.”
Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười lịch thiệp nhưng xa cách.
Thang máy bọc kính lao vút lên, phản chiếu gương mặt cô trong gương: mái tóc đen buộc gọn, lớp trang điểm mỏng, đôi môi đỏ nhạt. Gương mặt ấy gần như không còn dấu vết nào của quá khứ – chỉ còn đôi mắt sâu và lạnh như mặt hồ mùa đông.
Ting—
Cánh cửa mở ra, hành lang tầng 35 trải thảm xám bạc, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng giày nện xuống nền. Cánh cửa phòng chủ tịch mở sẵn.
Hàn Minh Thần đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cô. Bóng dáng cao lớn, vai rộng, bộ vest đen ôm trọn cơ thể cường tráng. Dáng anh vẫn như xưa – trầm tĩnh, điềm đạm, toát ra thứ khí chất khiến người khác vừa muốn lại gần, vừa thấy sợ hãi.
Cô không lên tiếng. Anh quay lại, ánh mắt đen thẳm quét qua gương mặt cô, dừng lại vài giây như thể đang tìm kiếm điều gì đó quen thuộc.
“Cô Lâm Tư Vy?” – Anh hỏi, giọng trầm khàn, mang âm điệu lạnh nhạt thường thấy ở giới thương trường.
“Là tôi.”
Cô nhẹ gật đầu, đưa tay ra.
“Rất vui được hợp tác, Chủ tịch Hàn.”
Bàn tay anh nắm lấy tay cô. Một cái bắt tay ngắn, chuẩn mực – nhưng làn da ấm nóng của anh lại khiến lòng cô run lên một nhịp. Cảm giác quen thuộc, đau đớn đến nghẹt thở.
Anh buông tay ra trước, chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc.
“Mời cô ngồi. Tôi đã xem qua hồ sơ dự án cô đề xuất. Thật ấn tượng.”
“Cảm ơn anh. Hy vọng lần hợp tác này sẽ khiến cả hai bên đều có lợi.”
Cô ngẩng đầu, nụ cười chuyên nghiệp nhưng trong lòng dậy sóng.
Khi anh ngồi xuống, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên nửa khuôn mặt anh – chiếc cằm sắc, đôi môi mím nhẹ, ánh mắt sâu không đáy. Bốn năm rồi, anh vẫn vậy, thậm chí còn trầm ổn và quyến rũ hơn xưa.
Cô nhớ lần đầu gặp anh là trong một buổi hội thảo, khi cô vẫn còn là sinh viên. Anh đứng trên bục nói về chiến lược kinh doanh, giọng nói mạnh mẽ, ánh nhìn kiêu ngạo khiến trái tim cô loạn nhịp. Khi ấy, cô từng ước được làm việc cho anh, được đứng bên cạnh người đàn ông này.
Còn bây giờ, cô chỉ muốn hủy diệt anh.
“Cô có vẻ lạ lắm.” – Giọng anh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Lạ sao ạ?” – Cô nghiêng đầu, ánh mắt bình thản.
“Cách cô nhìn tôi. Như thể chúng ta từng quen biết.”
Cô khẽ cười: “Có lẽ do tôi đã nghe quá nhiều về anh. Ở Singapore, người ta vẫn gọi anh là người đàn ông không cảm xúc.”
Anh nhướn mày, nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi.
“Cô thì sao? Người ta gọi cô là nữ hoàng đầu tư lạnh lùng. Có vẻ chúng ta khá hợp để cùng làm ăn.”
“Hy vọng vậy.”
Hai người cùng bật cười, không khí thoáng nhẹ hơn, nhưng trong lòng cô biết rõ – đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chơi dài và nguy hiểm.
Buổi làm việc kéo dài gần một tiếng. Khi ký xong bản ghi nhớ hợp tác, cô đứng dậy, thu dọn hồ sơ.
“Cô Lâm.” – Anh gọi.
“Vâng?”
“Cô vừa nói trở về từ Singapore?”
“Đúng vậy.”
“Cô từng sống ở thành phố A chưa?”
Cô khựng lại một giây, nhưng nhanh chóng đáp: “Không. Tôi chỉ đến đây công tác vài lần. Vì sao anh hỏi vậy?”
Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt sắc bén đến mức như muốn xuyên thấu lớp mặt nạ của cô.
“Không có gì. Cô chỉ khiến tôi nhớ đến một người quen cũ.”
Tim cô thắt lại.
“Vậy sao?” – Cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió. – “Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Anh không nói thêm gì.
Rời khỏi phòng làm việc, cô đứng trong thang máy, bàn tay siết chặt túi xách. Mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay.
Anh vẫn nhận ra cô, dù chỉ là thoáng qua. Dù khuôn mặt đã khác, giọng nói đã được luyện lại, nhưng ánh mắt... ánh mắt ấy dường như không thể giấu nổi.
Cửa thang máy mở ra. Cô bước nhanh ra ngoài, hít thật sâu, để lấy lại bình tĩnh.
Lục Tư Hàn đang chờ ở sảnh, cầm điện thoại tra thông tin.
“Thế nào rồi? Gặp anh ta cảm giác thế nào?”
Cô cười nhạt.
“Bình thường. Không khác gì một thương vụ đầu tư khác.”
“Còn kế hoạch bước đầu?”
“Thành công. Hợp đồng sơ bộ đã ký. Từ giờ, tôi sẽ xuất hiện bên cạnh anh ta với tư cách đối tác chiến lược. Khi anh ta tin tưởng hoàn toàn, ta sẽ bắt đầu giai đoạn hai.”
Lục Tư Hàn gật đầu, ánh mắt hiện rõ sự tôn trọng.
“Cô chắc chắn muốn làm điều này chứ? Dù là ai đi nữa, trả thù Hàn Minh Thần không dễ.”
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà Trí Viễn lấp lánh ánh đèn.
“Không dễ... nhưng cần phải làm. Cha tôi, mẹ tôi... họ cần một lời công bằng.”
Cô quay đi, từng bước rời khỏi sảnh. Phía sau lưng, bầu trời đã tạnh mưa, nhưng mùi đất ẩm vẫn quẩn quanh trong không khí, như những ký ức chưa chịu phai.
Đêm.
Căn hộ cao cấp của cô ở tầng 22 khu Riverside tràn ngập ánh sáng vàng nhạt. Trên bàn, màn hình laptop hiển thị hình ảnh một bài báo cũ:
“Tập đoàn Lâm thị sụp đổ sau loạt bê bối tài chính. Giám đốc Lâm Văn Hạo tự tử tại nhà riêng. Hàn Minh Thần, chủ tịch Trí Viễn Group, tiếp nhận toàn bộ dự án dang dở.”
Dòng chữ run run dưới ánh đèn. Cô đưa tay chạm lên gương mặt người cha trong tấm ảnh cũ, mắt đỏ hoe.
“Cha... con sẽ khiến họ phải trả giá. Con hứa.”
Cô khép máy tính lại, dựa người vào ghế sofa. Tiếng mưa nhỏ lộp độp ngoài cửa kính, gió thổi nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc, cô nhắm mắt lại – hình ảnh Hàn Minh Thần lại hiện lên trong đầu: đôi mắt sâu hút, giọng nói trầm ấm, và cái bắt tay khiến trái tim cô loạn nhịp.
Trái tim... thứ duy nhất cô không thể khống chế trong kế hoạch hoàn hảo này.
Sáng hôm sau, báo tài chính đồng loạt đăng tin:
“Trí Viễn Group ký kết hợp tác chiến lược cùng quỹ đầu tư nước ngoài do Lâm Tư Vy đại diện. Tổng giá trị thương vụ ước tính hơn 200 triệu USD.”
Bức ảnh đính kèm là khoảnh khắc Hàn Minh Thần và cô bắt tay. Ánh mắt hai người giao nhau – một lạnh lùng, một bình thản – nhưng trong đôi mắt ấy, ẩn chứa quá nhiều điều chưa nói.
Phía sau cánh cửa hào nhoáng của thương trường, trò chơi báo thù đã chính thức bắt đầu.