anh là kẻ thù của em

Chương 2: Ký ức dưới mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, thành phố lại đổ mưa.

Những giọt nước mưa rơi lộp độp trên khung cửa kính, vẽ nên những vệt dài đan xen nhau như sợi chỉ ký ức. Lâm Nhược Anh ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt lạc lõng.

Mưa luôn khiến cô nhớ lại đêm định mệnh bốn năm trước — đêm mà cuộc đời cô tan vỡ.

Bốn năm trước.

Khi ấy cô vừa tròn hai mươi mốt tuổi, đang là sinh viên năm cuối khoa Quản trị kinh doanh. Cô thích vẽ, thích hoa oải hương, thích những buổi chiều tan học ngồi cùng cha bên hiên nhà, nghe ông kể về những ngày đầu lập nghiệp.

Lâm thị khi đó là doanh nghiệp tầm trung, chuyên về vật liệu xây dựng, tuy không lớn như Trí Viễn nhưng có uy tín lâu năm. Cha cô, Lâm Văn Hạo, là người hiền lành, trọng chữ tín, luôn dạy cô rằng “Làm người quan trọng hơn làm giàu.”

Nhưng trong thương trường, lòng tốt không đủ để tồn tại.

Một buổi tối cuối tháng mười, cô vừa tan học thì nhận được cuộc gọi dồn dập của mẹ. Giọng bà run rẩy:

“Anh Hạo… bị bắt rồi! Họ nói anh biển thủ tiền công ty!”

Cô đánh rơi điện thoại, lao ra đường trong cơn mưa như trút.

Khi chạy đến trước cổng công ty, ánh đèn nhấp nháy, cảnh sát đã phong tỏa khu vực. Người ta xì xào:

“Lâm thị phá sản rồi.”

“Ông ta tham ô mấy chục tỷ.”

“Nghe nói Hàn Minh Thần của Trí Viễn đã rút vốn ngay trước đó một ngày.”

Những lời đó đâm thẳng vào tim cô.

Cha cô bị đưa lên xe cảnh sát, ánh mắt ông nhìn cô qua cửa kính — tuyệt vọng, áy náy, và đau đớn.

“Nhược Anh… tin cha…” – ông chỉ kịp nói được mấy chữ trước khi xe lăn bánh.

Cô gào lên, chạy theo, nhưng chân trượt ngã xuống vũng nước lạnh.

Sau đó, mọi thứ diễn ra như một cơn ác mộng.

Tin tức dồn dập: tài khoản công ty bị phong tỏa, đối tác đồng loạt rút vốn, truyền thông đưa tin Lâm thị gian lận tài chính. Và trong tất cả các bài báo, tên Hàn Minh Thần luôn xuất hiện với tư cách “người tố giác hợp đồng bất thường”.

Cô đã tìm gặp anh.

Hôm đó, trong cơn mưa như đổ, cô đứng trước tòa nhà Trí Viễn, ướt sũng, đợi anh suốt hai tiếng.

Khi anh bước ra, vẫn dáng vẻ lạnh lùng ấy, áo vest đen, ánh mắt sắc bén.

“Chủ tịch Hàn!” – cô hét lên. “Tại sao anh làm vậy với cha tôi? Anh biết rõ ông ấy vô tội!”

Anh dừng bước, nhìn cô một giây, giọng nói trầm thấp:

“Cô Lâm, tôi chỉ làm đúng theo luật. Công ty của cha cô làm sai, tôi không thể bao che.”

“Anh nói dối!” – cô bật khóc. “Anh từng nói sẽ giúp ông ấy qua khủng hoảng! Anh hứa rồi!”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô thật lâu, đôi mắt trống rỗng.

“Đôi khi, mất mát là cách duy nhất để con người học được bài học.”

Câu nói ấy, cô khắc sâu vào tim suốt bốn năm.

Đêm hôm đó, cha cô treo cổ trong phòng giam. Họ nói ông không chịu nổi áp lực. Còn cô — cô trở thành “con gái của tội phạm kinh tế”, bị nhà trường đình chỉ học, bạn bè xa lánh.

Chỉ sau một đêm, thế giới của cô sụp đổ.

Hiện tại.

Ly rượu trong tay đã vơi nửa, ánh đèn vàng phản chiếu lên đôi mắt lạnh của cô. Cô khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo như thể mọi nỗi đau đã hóa thành sỏi đá.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị tên “Lục Tư Hàn”.

“Cô vừa về à?” – giọng anh trầm, có phần lo lắng.

“Ừ.” – cô đáp.

“Ngày mai chúng ta có buổi gặp riêng với phó tổng của Trí Viễn, Chu Dương. Tôi nghe nói hắn là người thân tín của Hàn Minh Thần. Có thể lợi dụng hắn để tìm thêm thông tin.”

“Được. Cứ sắp xếp đi.”

“Nhưng cô phải cẩn thận. Hắn không dễ đối phó.”

“Tôi biết.”

Cô cúp máy, ngả người ra ghế. Trong lòng dấy lên cảm giác mơ hồ — mệt mỏi, pha lẫn chờ đợi.

Cô tưởng rằng mình đã hoàn toàn quên được giọng nói ấy, khuôn mặt ấy. Nhưng khi hôm nay đối diện, ánh mắt của anh vẫn khiến cô nghẹn thở.

Tại sao một kẻ tàn nhẫn như vậy vẫn có thể khiến tim cô rung lên chỉ bằng một ánh nhìn?

Cô ghét điều đó.

Sáng hôm sau, cô đến Trí Viễn đúng giờ. Lần này là buổi họp nội bộ giữa ban đầu tư hai bên.

Khi bước vào phòng họp, cô bắt gặp Chu Dương, phó tổng trẻ tuổi, ánh mắt láu cá nhưng nụ cười lại vô cùng lịch sự.

“Cô Lâm, hân hạnh gặp lại.” – hắn chìa tay.

“Anh quá khen. Tôi chỉ là người đại diện cho bên đối tác.”

“Nghe danh cô đã lâu.” – hắn nheo mắt. “Người phụ nữ khiến Hàn Minh Thần phải đích thân ký hợp đồng, hẳn không tầm thường.”

Cô nhướng mày. “Chủ tịch Hàn là người biết nhìn người. Anh ta chọn tôi, có lẽ vì tin vào năng lực, không phải giới tính.”

Chu Dương bật cười: “Cô sắc sảo thật. Tôi hiểu vì sao anh Thần chú ý đến cô.”

“Chú ý?” – cô nghiêng đầu.

“Phải. Anh ta vốn chẳng mấy khi tự mình ký hợp đồng. Nhưng với cô, lại khác.”

Cô im lặng, không phản ứng, nhưng trong lòng thoáng gợn sóng.

Họ bắt đầu bàn bạc chi tiết dự án. Giọng cô điềm đạm, lập luận chặt chẽ, từng con số, biểu đồ đều chính xác đến mức khiến Chu Dương nể phục.

Khi cuộc họp kết thúc, hắn bước đến gần, hạ giọng:

“Nếu cô muốn biết nhiều hơn về Hàn Minh Thần… tôi có thể giúp.”

Ánh mắt cô lóe lên. “Anh nói vậy là sao?”

“Thương trường này không ai hoàn hảo đâu, cô Lâm. Có những thứ anh ta giấu kín còn hơn cả bí mật quốc gia.” – Chu Dương cười nhạt, rồi rời đi, để lại một câu lửng lơ.

Cô đứng yên một lúc, lòng dậy sóng.

Có lẽ đây chính là cơ hội.

Tối hôm đó, cô lái xe qua khu trung tâm. Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa.

Đèn đường hắt xuống mặt đường loang loáng, gương mặt cô phản chiếu trong kính lái, lạnh và cô độc.

Cô dừng xe trước quán cà phê “Lavande” — nơi cô từng hẹn anh bốn năm trước, trước khi mọi thứ tan vỡ.

Bước vào trong, mùi oải hương lan tỏa dịu dàng khiến cô khẽ sững người. Mọi thứ vẫn như xưa: bàn ghế gỗ nâu, đèn vàng ấm, góc cửa sổ nhìn ra con phố nhỏ.

“Cô Lâm?” – một giọng nói vang lên sau lưng.

Cô quay lại. Là Hàn Minh Thần.

Anh mặc sơ mi trắng, tay cầm áo khoác, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy cô.

“Thật trùng hợp.” – anh nói, giọng nhẹ.

“Đúng vậy.” – cô khẽ cười, nhưng trong lòng dậy sóng.

Anh bước lại gần, ngồi xuống đối diện. “Tôi thường đến đây mỗi khi cần yên tĩnh.”

“Ồ?” – cô đặt ly cà phê xuống. “Tôi cũng thế.”

“Chúng ta có vẻ giống nhau ở điểm đó.”

Cô im lặng.

Một lúc sau, anh nói:

“Cô Lâm… tôi đã nghĩ mãi. Cô thực sự khiến tôi thấy quen. Có lẽ là ánh mắt.”

Cô nắm chặt tay dưới bàn.

“Có lẽ anh nhầm rồi.”

“Có thể.” – anh cười nhạt. “Nhưng khi cô nhìn tôi, tôi có cảm giác như đã nợ cô điều gì đó.”

Cô khựng lại, tim đập loạn. Câu nói ấy khiến cô gần như không thể hít thở.

Anh cúi đầu, khuấy nhẹ ly cà phê.

“Cô biết không, bốn năm trước tôi từng… làm tổn thương một người. Một cô gái rất trẻ. Cô ấy từng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận, y hệt như ánh mắt của cô lúc này.”

Cô cười nhạt: “Người đó chắc đã tha thứ cho anh rồi.”

“Không.” – Anh ngẩng đầu. “Cô ấy biến mất. Tôi không bao giờ có cơ hội giải thích.”

Cô siết chặt tay, móng tay gần như cắm vào da thịt.

Giải thích? Bây giờ anh nói đến giải thích sao? Khi cha cô đã chết, mẹ cô đã mất, còn cô phải sống lưu vong bốn năm trời?

Cô đứng dậy, giọng lạnh như băng:

“Chủ tịch Hàn, nếu quá khứ khiến anh thấy áy náy, hãy giữ nó cho riêng mình. Chúng ta chỉ là đối tác kinh doanh.”

Anh lặng im, nhìn cô rời đi. Ánh mắt anh vẫn sâu như biển đêm, nhưng ẩn chứa điều gì đó mà cô không kịp nhìn thấy.

Trên đường về, mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Cô bật radio để át đi tiếng tim đập. Bài hát phát ra giai điệu buồn, những ca từ nói về một tình yêu lạc mất giữa cơn mưa.

Cô dừng xe bên vệ đường, nước mắt trào ra không kìm được. Bốn năm qua, cô tự nhủ mình đã đủ mạnh mẽ, đủ lạnh lùng, nhưng chỉ một ánh mắt, một lời nói ấy đã khiến mọi bức tường cô dựng lên sụp đổ.

Cô ghét anh.

Ghét đến mức mỗi khi nhắm mắt, hình bóng anh vẫn không chịu biến mất.

Cô lau nước mắt, khởi động xe, giọng nói trầm khàn vang lên giữa bóng tối:

“Hàn Minh Thần, nếu anh từng hối hận… thì hãy chờ xem. Tôi sẽ khiến anh hiểu thế nào là mất đi tất cả.”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi không ngớt.

Trên bầu trời, ánh đèn thành phố nhòe đi trong làn nước, phản chiếu khuôn mặt cô trong kính xe — nửa giận dữ, nửa đau thương.

Một chương mới trong kế hoạch báo thù của cô, cũng là chương tiếp theo của định mệnh, đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×