anh là kẻ thù của em

Chương 5: Người đàn ông khó đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai ngày sau buổi tiệc, tin tức hợp tác giữa Tập đoàn Trí Viễn và Hàn Thị tràn ngập khắp các mặt báo tài chính.

Truyền thông gọi đây là “thương vụ vàng” có thể thay đổi cục diện bất động sản khu vực phía Nam. Cái tên Lâm Tư Vy cũng nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của dư luận — “nữ giám đốc trẻ tài năng, bí ẩn và quyến rũ”.

Cô nhìn dòng tít báo sáng hôm đó, khóe môi cong nhẹ.

“Truyền thông luôn biết cách phóng đại.” – cô nói nhỏ, giọng pha chút mỉa mai.

Phía sau, Linh, trợ lý thân cận của cô, đặt tách cà phê xuống bàn. “Nhưng công nhận chị lên hình rất đẹp. Dân mạng đang đồn chị là ‘nữ thần đầu tư’ đấy.”

“Ừ. Chỉ cần họ tin tôi đủ thông minh để không ai dám nghi ngờ động cơ thật sự.”

Cô gấp tờ báo lại, ánh mắt thoáng lạnh. “Anh ta thì sao?”

“Ý chị là Chủ tịch Hàn à? Sáng nay anh ta có cuộc họp nội bộ. Em nghe người bên Hàn Thị nói mấy dự án cũ đang có vấn đề. Có vẻ… có người trong nội bộ cố tình phá.”

Tư Vy chống cằm. “Tốt. Càng rối loạn, tôi càng dễ chen vào.”

Linh nhìn cô, chần chừ một lúc. “Chị… thật sự sẽ không dao động chứ?”

Ánh mắt Tư Vy chậm rãi rời khỏi màn hình laptop. “Tôi trở về để trả thù, không phải để cảm xúc làm hỏng mọi thứ.”

“Em hiểu. Nhưng người như Hàn Minh Thần không dễ đoán đâu. Anh ta… có vẻ nhìn thấu người khác hơn ta nghĩ.”

Cô khẽ nhắm mắt, nhớ lại ánh mắt hôm ở ban công — sâu, lạnh, nhưng có gì đó rất thật. Cảm giác ấy vẫn khiến tim cô khẽ rung.

“Người đàn ông đó…” – cô thì thầm – “quá nguy hiểm, vì anh ta biết cách khiến người khác quên mất mình đang đóng vai.”

Chiều hôm đó, Tư Vy có hẹn đến trụ sở Hàn Thị để bàn về bản kế hoạch mở rộng dự án.

Tòa nhà chọc trời giữa trung tâm thành phố, kính phản chiếu ánh nắng chói lòa. Cô bước vào sảnh, đôi giày cao gót nện nhẹ lên sàn đá, khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.

“Xin chào cô Lâm, Chủ tịch Hàn đang chờ cô ở tầng 38.” – lễ tân cúi đầu niềm nở.

Cửa thang máy khép lại. Trong không gian kín, cô chỉnh lại mái tóc, hít sâu. Ánh gương phản chiếu gương mặt bình thản, nhưng sâu trong mắt là một kế hoạch được tính toán từng bước.

Cửa phòng họp mở ra, Hàn Minh Thần đang ngồi sẵn, trước mặt là màn hình chi chít số liệu.

“Cô đến rồi.” – Anh đứng dậy, ra hiệu mời ngồi.

“Hy vọng tôi không đến trễ.” – Cô đáp.

“Không. Tôi luôn nghĩ người biết khiến người khác chờ đợi, thường có giá trị riêng.”

“Anh lại nói đùa rồi.” – cô mỉm cười, ngồi xuống.

Anh bật máy chiếu, chiếu lên tường bản kế hoạch chi tiết của cô.

Những con số, biểu đồ, kế hoạch truyền thông, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức khó tin.

“Bản kế hoạch này…” – Anh khẽ gật đầu – “tôi xem qua đêm qua rồi. Rất ấn tượng. Nhưng có vài điểm tôi muốn hỏi.”

“Xin mời.”

“Chi phí đầu tư giai đoạn đầu, cô đề xuất giảm 12% so với dự toán. Lý do?”

“Bởi vì tôi muốn chúng ta đầu tư vào trải nghiệm người dùng hơn là quảng cáo bề nổi. Khách hàng không nhớ thương hiệu vì tấm biển to, mà vì cảm giác họ nhận được.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi bật cười khẽ. “Lý do rất… khác người.”

“Tôi đâu có đến đây để giống những người khác.”

Ánh mắt hai người chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, trong không khí như có một tia điện nhẹ.

Cô chủ động dời ánh nhìn, khẽ lật trang tài liệu khác. “Nếu không còn gì thắc mắc, tôi xin phép về.”

“Khoan.” – Anh nói, giọng trầm xuống. “Cô có rảnh tối nay không?”

Cô khẽ cau mày. “Ý anh là…?”

“Cùng tôi đến một buổi gặp mặt. Một nhà đầu tư lớn từ Hồng Kông muốn bàn thêm về dự án này. Tôi nghĩ có cô thì dễ thuyết phục hơn.”

Cô ngập ngừng giây lát, rồi mỉm cười. “Nếu là vì công việc, tôi sẵn sàng.”

Buổi tối, họ gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng ven sông.

Nhà hàng chỉ có ánh nến và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Bàn ăn đặt gần cửa sổ, nhìn ra dòng sông lấp lánh ánh đèn.

Đối diện họ là Ông Lý, một doanh nhân người Hoa tuổi ngoài năm mươi, ánh mắt sắc sảo, giọng nói điềm tĩnh.

“Cô Lâm đây chính là người soạn bản kế hoạch hợp tác?”

“Vâng.” – cô mỉm cười. “Rất vui được gặp ông.”

“Không chỉ vui, mà còn ấn tượng. Cô còn trẻ mà tầm nhìn xa. Tôi tin vào sự lựa chọn của Chủ tịch Hàn.”

Hàn Minh Thần nâng ly. “Cảm ơn ông đã tin tưởng. Tôi nghĩ Trí Viễn và Hàn Thị sẽ không làm ông thất vọng.”

Sau buổi gặp, ông Lý rời đi trước. Không khí còn lại chỉ có họ.

Hàn Minh Thần nhìn cô qua ánh nến, ánh mắt dịu lại. “Tôi không ngờ cô giỏi thuyết phục người khác đến thế.”

“Chẳng qua tôi chỉ nói điều họ muốn nghe.”

“Không. Cô nói điều khiến họ tin. Đó là khác biệt.”

Cô khẽ cười, xoay ly rượu trong tay. “Anh có vẻ thích quan sát người khác.”

“Vì đó là cách duy nhất để tồn tại trong giới này.” – Anh đáp, giọng trầm.

Cô nhìn anh, giọng nhẹ: “Anh luôn giữ khoảng cách, luôn lạnh lùng, nhưng tôi cảm giác… anh không phải kiểu người vô cảm như người ta nghĩ.”

Anh im lặng một lúc rồi khẽ cười. “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói tôi không vô cảm.”

“Có lẽ tôi nhìn thấy điều người khác không thấy.”

“Vậy cô thấy gì?”

Cô ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh. “Một người đàn ông từng tổn thương, nên học cách không tin ai nữa.”

Anh khựng lại. Ánh nhìn của anh thay đổi. “Cô biết nhiều hơn tôi nghĩ đấy.”

“Không phải biết, mà là cảm nhận.” – cô đáp, giọng vẫn nhẹ, nhưng trong lòng đã khẽ run.

Vì cô biết mình vừa chạm vào một phần quá khứ anh chưa từng nói ra.

Trên đường trở về, xe chạy chậm qua cầu. Thành phố đêm nay rực rỡ, ánh đèn phản chiếu qua kính.

“Cô Lâm.” – Anh lên tiếng. “Cô từng trải qua mất mát nào chưa?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cô sững lại. “Anh hỏi thế để làm gì?”

“Vì tôi thấy ánh mắt cô giống tôi ngày xưa.”

“Ngày xưa?”

“Ngày tôi mất tất cả.” – Anh nói, giọng trầm xuống. “Gia đình, niềm tin, bạn bè. Khi ấy, tôi thề sẽ không bao giờ để ai có thể khiến tôi yếu lòng nữa.”

Cô nhìn ra ngoài cửa kính, giấu đi ánh mắt đang run rẩy. “Nghe có vẻ… cô độc.”

“Còn cô thì sao?”

“Cũng từng mất tất cả.” – cô nói khẽ, như một lời thú nhận lạc giọng.

Khoảng không trong xe trở nên im ắng.

“Có lẽ…” – anh nói sau cùng – “chúng ta không khác nhau nhiều lắm.”

Khi xe dừng trước khách sạn, cô cởi dây an toàn, mỉm cười. “Cảm ơn vì bữa tối.”

“Cảm ơn vì đã khiến tôi nhìn lại chính mình.”

Cô định mở cửa, nhưng anh nói thêm:

“Nếu có một ngày cô cần người lắng nghe, tôi sẽ không hỏi gì cả, chỉ ngồi cạnh.”

Lời nói đó, đơn giản thôi, nhưng lại khiến lòng cô nhói.

Cô gật nhẹ. “Tôi sẽ nhớ.”

Rồi bước xuống xe, không quay đầu.

Từ kính chiếu hậu, Hàn Minh Thần nhìn theo bóng cô khuất dần trong ánh đèn. Ánh mắt anh sâu thẳm, xen lẫn cảm xúc khó hiểu — tò mò, quan tâm, và có lẽ… lo lắng.

Anh lẩm bẩm một mình:

“Cô là ai… Lâm Tư Vy?”

Trong phòng, Tư Vy đứng tựa cửa, tim đập loạn nhịp.

Không ai dạy cô cách chống lại sự chân thành của một người từng khiến cô căm hận.

Cô mở điện thoại, lại là tin nhắn từ K.

K: “Tình cảm không nằm trong kế hoạch. Đừng quên mục tiêu.”

Tư Vy: “Tôi không quên. Tôi chỉ đang thu thập thông tin.”

K: “Hắn đang nghi ngờ cô. Cẩn thận.”

Cô tắt máy, hít sâu.

Ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu xuống sông, y hệt ánh mắt anh — vừa ấm, vừa lạnh, khiến người ta không biết đâu là thật, đâu là dối trá.

Cô nhìn bóng mình trong gương, mỉm cười nhạt:

“Người đàn ông khó đoán… nhưng tôi sẽ đoán trúng anh trước.”

Ngoài kia, đêm trôi chậm.

Một ván cờ đã khởi động — và lần này, không chỉ có toan tính, mà còn cả những rung động không ai muốn thừa nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×