anh là kẻ thù của em

Chương 4: Cú bắt tay định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, toàn thành phố ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Buổi tiệc mừng hợp tác giữa Tập đoàn Trí Viễn và Tập đoàn Hàn Thị được tổ chức tại khách sạn 5 sao Golden Sky – nơi chỉ dành cho giới thượng lưu và những doanh nhân hàng đầu.

Trên tầng cao nhất, sảnh tiệc lộng lẫy được phủ bởi sắc vàng ấm áp. Những chùm đèn pha lê phản chiếu ánh sáng lên ly rượu vang, tạo nên một khung cảnh xa hoa đến choáng ngợp. Tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn những lời chúc tụng, tiếng cười nói nhẹ nhàng của giới doanh nhân.

Lâm Tư Vy bước vào sảnh trong bộ váy dạ hội đen ôm sát, mái tóc búi cao khéo léo để lộ đường cong cổ thanh mảnh và đôi vai trần quyến rũ. Làn da cô trắng mịn, đôi môi điểm chút son đỏ, ánh mắt lạnh mà sâu, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải dừng lại vài giây.

Không cần giới thiệu, chỉ với dáng vẻ ấy, cô đã thu hút mọi ánh nhìn.

Từ xa, Hàn Minh Thần đang trò chuyện cùng vài vị khách quốc tế. Khi ánh mắt anh vô tình chạm vào bóng dáng cô, lời nói trên môi khựng lại.

Anh chưa từng thấy ai có thể toát lên khí chất mâu thuẫn như thế — vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm, vừa giống một bông hồng đen, chỉ cần chạm vào sẽ thấy đau.

Nhận ra ánh nhìn ấy, Tư Vy khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ đến mức khó đoán là thật hay giả.

Cô bước chậm rãi lại gần. Tiếng giày cao gót vang đều trên nền đá cẩm thạch. Mỗi bước đi của cô như được tính toán sẵn, vừa đủ để khiến người khác không thể rời mắt.

“Chủ tịch Hàn.” – cô cất giọng, dịu mà lạnh.

Anh khẽ nghiêng người, lịch thiệp đáp lại: “Cô đến rồi. Hôm nay trông cô khác hẳn.”

“Khác ư?”

“Khó nói.” – anh nhấp ly rượu. “Có thể là lạnh lùng hơn, hoặc… nguy hiểm hơn.”

“Vậy chắc tôi đang làm đúng.” – cô mỉm cười. “Vì trong thế giới này, người ta chỉ sợ những kẻ nguy hiểm.”

Anh bật cười, ánh mắt dừng lại trên môi cô. “Cô luôn biết cách khiến người khác không rời được mắt.”

“Thật vinh hạnh.” – cô đáp, rồi quay đi.

Sau lời giới thiệu trang trọng của MC, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Hai tập đoàn ký biên bản ghi nhớ hợp tác, cùng bắt tay dưới hàng chục ống kính máy ảnh.

Khoảnh khắc đó, Tư Vy nắm tay Hàn Minh Thần.

Lòng bàn tay anh ấm, chắc và mạnh mẽ. Nhưng đối với cô, cái nắm tay này không phải biểu tượng của hợp tác — mà là khởi đầu của sự trả giá.

Ánh đèn flash liên tục lóe sáng. Từ ngoài nhìn vào, họ là cặp đôi hoàn hảo: anh – người đàn ông thành đạt, phong độ; cô – người phụ nữ bí ẩn, thông minh và đầy cuốn hút. Không ai biết ẩn dưới lớp hào nhoáng ấy là một màn kịch đầy toan tính.

Khi buổi ký kết kết thúc, đám đông tản ra. Tiếng nhạc chuyển sang nhẹ nhàng hơn. Nhiều người tiến đến chúc mừng, trong đó có Dư Thiên – giám đốc tài chính của Hàn Thị, cũng là người từng trung thành với Hàn Minh Thần.

Anh ta nâng ly, cười lịch thiệp:

“Chúc mừng Chủ tịch Hàn và cô Lâm. Hợp tác lần này chắc chắn sẽ mở ra tương lai tươi sáng.”

“Cảm ơn.” – Minh Thần đáp, nhưng ánh mắt anh lại dõi theo Tư Vy, người đang khẽ nghiêng đầu đáp lễ.

Dư Thiên nhìn cô, khóe môi cong nhẹ.

“Cô Lâm, nghe nói cô từng là giám đốc chiến lược của Trí Viễn ở chi nhánh Singapore? Thật đáng ngưỡng mộ.”

“Anh quá khen.” – cô đáp. “Chỉ là làm việc đúng vị trí thôi.”

“Không đâu.” – Anh ta nheo mắt. “Một người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo như cô… ở thương trường này hiếm lắm. Nhưng… cũng dễ khiến người khác phải dè chừng.”

Lời nói nửa thật nửa trêu chọc, nhưng trong ánh mắt anh ta lại ẩn một tia soi mói.

Cô khẽ cười, nâng ly rượu: “Nếu khiến người khác dè chừng, chứng tỏ tôi đang đi đúng hướng.”

Hàn Minh Thần liếc sang Dư Thiên, ánh mắt cảnh cáo. “Thiên, hôm nay là tiệc mừng, đừng nói chuyện như tra khảo.”

“À, tôi chỉ đùa thôi.” – Dư Thiên cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tư Vy. “Dù sao… tôi luôn tò mò về những người dám khiến Hàn Minh Thần quan tâm.”

Câu nói ấy khiến không khí ngưng lại một nhịp.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía hai người.

Tư Vy khẽ nhướng mày, nụ cười dịu dàng nhưng lời nói lại sắc như dao:

“Chủ tịch Hàn quan tâm đến tôi ư? Có lẽ anh đang hiểu nhầm. Tôi chỉ là một đối tác làm ăn, không hơn không kém.”

“Phải không?” – Dư Thiên mỉm cười mập mờ. “Vậy thì… xin lỗi vì đã hiểu lầm.”

Cô nâng ly rượu, uống một hơi cạn. “Không sao. Hiểu lầm đôi khi cũng là cách để người ta lộ bản chất.”

Nói xong, cô quay đi.

Ánh mắt Hàn Minh Thần dõi theo bóng dáng cô giữa sảnh tiệc. Đôi vai mảnh khảnh, dáng đi thanh thoát nhưng lạnh lùng đến lạ. Anh không biết vì sao, nhưng mỗi lần cô xuất hiện, cảm xúc trong anh lại hỗn loạn.

Anh đã gặp hàng trăm người phụ nữ trong đời — không ai khiến anh bối rối như cô.

Một lát sau, anh rời đám đông, đi ra ban công. Không khí bên ngoài thoáng đãng hơn, gió mang theo hương hoa từ khu vườn dưới sảnh.

Anh thấy cô đứng đó, tay cầm ly rượu, ánh mắt lặng nhìn về phía thành phố rực sáng bên dưới.

“Trốn khỏi đám đông à?” – anh lên tiếng.

“Chỉ muốn thở chút.” – cô đáp, không quay lại. “Anh không sợ người ta nghĩ hai chúng ta đang thân thiết quá sao?”

“Nếu họ nghĩ thế, tôi cũng không định phủ nhận.”

“Anh nên cẩn thận.” – cô nói khẽ. “Đồn đoán có thể giết chết một danh tiếng.”

“Và cô sợ điều đó ảnh hưởng đến tôi?” – Anh bước lại gần, giọng trầm hơn.

Cô quay sang, ánh mắt chạm ánh mắt. “Tôi chỉ không muốn bị lôi vào mớ hỗn độn của người khác.”

“Nhưng cô vốn đã ở trong đó rồi.” – Anh nói, từng chữ chậm rãi.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa bước. Anh giơ tay, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc lòa xòa trước trán cô.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, khiến đôi mắt anh sâu như đáy biển.

“Cô Lâm.” – Anh khẽ gọi. “Tôi không biết vì sao, nhưng khi ở cạnh cô, tôi có cảm giác… cô đang giấu điều gì đó.”

Cô hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Mỗi người đều có bí mật, Chủ tịch Hàn. Chẳng phải anh cũng thế sao?”

Anh im lặng, ánh mắt vẫn không rời cô.

Gió đêm lướt qua, mang theo chút lạnh. Cô khẽ rùng mình. Anh lập tức cởi áo khoác, khoác lên vai cô.

Cô sững lại, nhưng không gạt đi. “Anh luôn lịch thiệp với phụ nữ thế này à?”

“Không.” – Anh đáp. “Chỉ với người khiến tôi thấy… quen thuộc.”

Tim cô thắt lại.

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lời nghẹn nơi cổ. Tất cả những gì cô có thể làm là giữ nụ cười mỏng manh.

“Có lẽ anh đang nhầm tôi với ai khác.” – cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Có thể.” – Anh khẽ thở ra. “Nhưng cảm giác này… thật khó quên.”

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tư Vy trở về phòng khách sạn. Căn phòng sáng đèn, phản chiếu hình bóng cô trên gương.

Cô đứng trước gương rất lâu, nhìn người phụ nữ trong đó.

Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy — không còn là cô gái của bốn năm trước nữa.

Lâm Nhược Anh ngày ấy đã chết. Người đứng đây là Lâm Tư Vy – người sẽ khiến tất cả phải trả giá.

Cô mở ngăn kéo, lấy ra chiếc điện thoại khác. Trên màn hình là tin nhắn của một người có tên “K”.

K: “Tình hình sao rồi?”

Tư Vy: “Anh ta đang bắt đầu tin tôi.”

K: “Tốt. Đừng để cảm xúc xen vào. Hàn Minh Thần không đơn giản đâu.”

Tư Vy: “Tôi biết. Tôi chỉ đang làm những gì cần làm.”

Cô gập điện thoại lại, hít sâu.

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi nhẹ. Những giọt nước đập vào kính, hòa cùng nhịp tim cô đang dồn dập.

Trả thù không bao giờ là con đường dễ dàng. Nó đòi hỏi lý trí lạnh hơn thép – và một trái tim sẵn sàng tan vỡ.

Cô siết chặt tay, thì thầm:

“Anh ta nợ tôi… và tôi sẽ khiến anh ta trả đủ.”

Nhưng trong sâu thẳm, cô không thể phủ nhận – chỉ một cái chạm, một ánh nhìn của anh, vẫn khiến lòng cô run rẩy.

Phải chăng, giữa thù hận và yêu thương, ranh giới mỏng manh đến thế?

Đêm ấy, ngoài kia mưa rơi không dứt. Trong phòng, ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt cô – lạnh, đẹp, và đầy quyết tâm.

Cuộc chiến giữa quá khứ và hiện tại đã bắt đầu.

Và cái bắt tay tối nay… chỉ là khúc dạo đầu cho một định mệnh không thể tránh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×