anh là mùa xuân của em

Chương 1: Lỡ gặp tổng tài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa xuân năm nay, thời tiết Sài Gòn trở nên thất thường một cách khó lường. Buổi sáng thì nắng vàng rực rỡ, nhưng đến trưa, cơn mưa bất chợt lại ào xuống, làm người ta hốt hoảng tìm chỗ trú. Hôm nay, Trần An Nhiên, cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, đang tất bật chuẩn bị cho công việc đầu tiên tại một công ty quảng cáo nhỏ nằm trên đường Nguyễn Huệ.

Cô cầm trên tay chiếc túi xách hơi cũ, bên trong là bộ hồ sơ và laptop mới, chạy hớt hải qua những con phố đông đúc. Dù mới chớm sáng, nhưng dòng người đã đông nghịt, tiếng còi xe, tiếng rao bán hàng rong và mùi cà phê mới pha hòa lẫn nhau tạo thành một hỗn hợp hỗn loạn nhưng đầy sức sống.

"Trời ơi, nếu trễ buổi phỏng vấn này nữa, chắc tôi sẽ… chết mất," An Nhiên tự nhủ, thở hổn hển.

Vừa bước tới gần cổng tòa nhà cao tầng nơi công ty đối tác tổ chức buổi hợp tác quảng cáo, cô bất ngờ bị một cơn mưa rào đổ xuống. Nhanh chóng rút áo mưa trong túi ra, nhưng không kịp, cô đã ướt từ đầu đến chân trong vòng vài giây. Những sợi tóc dính chặt vào má, quần áo bám sát cơ thể khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Vừa lúc đó, một chiếc ô đen to lớn che rợp cả mặt đường hất vào cô. An Nhiên giật mình, lùi lại một bước, và… bùm! – cô đụng thẳng vào người một người đàn ông đang đứng dưới mái hiên, nước mưa từ áo khoác của anh rơi xuống mặt cô.

“Ôi trời… xin lỗi, xin lỗi!” cô lắp bắp, cúi đầu, tay vội vã lau nước mưa khỏi mặt.

Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn cô một cách chăm chú. Mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng nhưng lại có ánh nhìn khiến người ta khó lòng rời mắt. Anh mặc vest đen cắt may chuẩn, cà vạt thẳng tắp, mái tóc đen bóng được chải gọn ghẽ, tay cầm chiếc ô nhưng vẫn tỏ ra uy quyền.

“Cô… ổn chứ?” giọng anh trầm ấm, nhưng lạnh lùng như thể đang đánh giá từng chi tiết của cô.

An Nhiên đỏ bừng mặt, vừa muốn trả lời, vừa không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chỉ gật đầu, rồi vội vàng rút khăn giấy trong túi ra lau nước trên áo sơ mi.

“Cô… cô đi đâu mà vội vã vậy?” anh hỏi tiếp, giọng vẫn giữ nguyên độ trầm, nhưng ánh mắt như đang dò xét.

An Nhiên lúng túng: “À… tôi… tôi… đến… đến công ty để… phỏng vấn…”

Cô cảm giác tim mình đập loạn nhịp, không chỉ vì mưa, mà còn vì vẻ đẹp lạnh lùng, quyền lực của người đàn ông trước mặt.

Anh gật nhẹ, như thể đang tiếp nhận thông tin, rồi bất ngờ đưa tay ra: “Cầm này.”

An Nhiên nhìn theo, thấy anh đưa ra một chiếc ô lớn che cho cô. Cô hơi sững sờ, cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Chưa kịp cảm ơn, một cơn gió mạnh lại thổi, làm mái tóc cô bay tứ tung, áo sơ mi vẫn còn ướt sũng.

“Ô… cảm… cảm ơn anh ạ,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, lúng túng đến mức chính cô cũng thấy mình thật ngốc nghếch.

Anh mỉm cười khẽ, một nụ cười vừa thoáng qua, đủ để cô cảm thấy tim mình như dừng lại một nhịp. “Đi theo tôi,” anh nói, giọng điềm tĩnh như ra lệnh.

An Nhiên lướt theo anh vào tòa nhà, bước chân run run, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh. Cô tự hỏi: người đàn ông này là ai mà có vẻ uy quyền và lạnh lùng đến vậy? Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vừa sợ vừa hứng thú.

Vừa vào sảnh, cô trượt chân trên nền đá ướt và suýt ngã. Anh nhanh chóng đặt tay ra đỡ, mạnh mẽ nhưng dịu dàng. “Cẩn thận,” anh nói.

Cô đỏ mặt, lắp bắp: “C… cảm ơn anh…”

Người đàn ông không trả lời thêm, chỉ dẫn cô tới thang máy, nhấn tầng 12 – nơi văn phòng công ty. Trên thang máy, không khí yên lặng, chỉ nghe tiếng mưa rào rào từ bên ngoài. An Nhiên cảm giác tim mình đập thình thịch, không chỉ vì ngượng ngùng, mà còn vì sự hiện diện mạnh mẽ của anh.

Khi cửa thang máy mở, anh đi trước, dẫn cô vào phòng tiếp khách sang trọng, nội thất hiện đại, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu trên mặt sàn bóng loáng.

“Chỗ này… là…” An Nhiên lắp bắp, mắt mở to nhìn quanh.

Anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là công ty của tôi. Tôi… sẽ xem cô làm việc ra sao.”

Cô sững người. Trong lòng vừa sợ, vừa tò mò, vừa… một cảm giác khó tả lan tỏa. Người đàn ông trước mặt, lạnh lùng, quyền lực, và… quá đẹp trai.

Chưa kịp nói gì, một trợ lý bước vào, cúi người chào: “Thưa tổng giám đốc, người đến họp hợp tác đã sẵn sàng.”

Anh gật đầu, rồi quay sang An Nhiên: “Đi thôi.”

Bước ra phòng họp, cô chợt va phải một chồng tài liệu, làm rơi cả tập hồ sơ. Anh nhanh chóng cúi xuống, nhặt lên giúp cô, ánh mắt nhìn cô khiến cô đỏ mặt. “Cẩn thận lần sau,” anh nói, rồi đưa tay về phía cô, như muốn nhấn mạnh sự quan sát.

An Nhiên cắn môi, cảm giác vừa xấu hổ, vừa rung động. Cô tự nhủ: “Người đàn ông này… chắc chắn sẽ là một thách thức lớn trong cuộc đời mình.”

Buổi họp bắt đầu, nhưng trong lòng cô vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn của anh đều khiến cô cảm thấy tim mình như bị kẹp giữa những sợi dây vô hình.

Và chính trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhận ra: đây sẽ không phải là lần cuối cô gặp người đàn ông tên Trần Dịch – tổng tài lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng… khó hiểu và hấp dẫn đến lạ thường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×