Sáng hôm sau, Trần An Nhiên thức dậy trong căn phòng trọ nhỏ với cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng. Hôm qua, sau lần va chạm đầy “dở khóc dở cười” với tổng tài Trần Dịch, cô vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút của anh. Mọi chi tiết, từ cách anh nhấc tay giúp cô nhặt hồ sơ, cho đến nụ cười thoáng qua, đều in sâu trong tâm trí cô.
Tuy nhiên, An Nhiên không có nhiều thời gian để mơ mộng. Hôm nay là ngày cô chính thức bước vào công việc tại công ty quảng cáo nơi mình mới được nhận. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho buổi chào hỏi đồng nghiệp và nhiệm vụ đầu tiên.
Vừa bước vào văn phòng, cô đã thấy không khí sôi nổi với tiếng điện thoại reo liên tục, máy in nhảy nhót, và mùi cà phê thoang thoảng khắp phòng. Cô được dẫn đến bàn làm việc của mình – một chiếc bàn nhỏ gọn, gọn gàng, đặt cạnh cửa sổ với tầm nhìn ra con phố nhộn nhịp.
Chưa kịp ổn định chỗ ngồi, cô nhận được một email từ trưởng phòng. Chủ đề: “Dự án hợp tác với công ty Trần Dịch”.
An Nhiên mở email, mắt mở to khi đọc nội dung:
“An Nhiên, nhiệm vụ của cô là phụ trách toàn bộ dự án hợp tác với công ty Trần Dịch. Tất cả các kế hoạch, báo cáo, và liên lạc sẽ do cô xử lý. Đây là cơ hội tốt để chứng minh năng lực của mình.”
Cô há hốc mồm. Tim đập thình thịch, vừa phấn khích vừa lo lắng: “Công ty… Trần Dịch… là anh ấy… sao tôi lại phải hợp tác với anh ấy ngay từ đầu?”
Trong lòng cô, một luồng cảm xúc hỗn độn trào dâng: vừa muốn trốn tránh, vừa tò mò, vừa hồi hộp. Cô biết một điều rõ ràng: đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng, nhưng nếu làm tốt, cơ hội thăng tiến sẽ mở ra ngay trước mắt.
Vừa lúc đó, trưởng phòng – một người phụ nữ trung niên nghiêm túc nhưng thân thiện – đi đến bên cô.
“An Nhiên, đây là dự án quan trọng, cô cần chuẩn bị tinh thần. Anh Trần Dịch là tổng tài của bên đối tác, khá nghiêm khắc, nhưng nếu cô làm tốt, anh ấy sẽ đánh giá cao.”
An Nhiên gật đầu, cố trấn tĩnh: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau buổi họp nội bộ, cô nhanh chóng tìm hiểu thông tin về công ty Trần Dịch. Đây là một tập đoàn quảng cáo lớn, nổi tiếng với các chiến dịch marketing sáng tạo, nhưng cũng nổi tiếng với ông chủ lạnh lùng, khó tính – đúng như những gì cô đã thấy ngày hôm qua.
Chiều hôm đó, An Nhiên được mời đến công ty đối tác để gặp mặt chính thức. Cô không giấu nổi cảm giác hồi hộp. Khi bước vào sảnh tòa nhà cao tầng, cô lại thấy hình ảnh quen thuộc: Trần Dịch đứng sẵn ở đó, dáng người cao ráo, vest đen chỉnh tề, tay cầm chiếc ô nhưng không dùng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang đánh giá toàn bộ con người cô.
“Chào cô An Nhiên,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ sự lạnh lùng đặc trưng.
“Ch… chào anh… Trần Dịch,” cô lắp bắp, cảm giác tim đập loạn nhịp.
Anh gật nhẹ, rồi dẫn cô đi thang máy lên tầng 12 – nơi phòng họp chính. Không gian phòng họp rộng rãi, ánh sáng tự nhiên từ cửa kính lớn chiếu vào tạo cảm giác chuyên nghiệp nhưng cũng khiến cô cảm thấy áp lực.
Trần Dịch mở laptop, đặt trước mặt An Nhiên: “Dự án này quan trọng. Tôi muốn cô làm tất cả các bước chuẩn bị: từ nghiên cứu thị trường, lập kế hoạch marketing, đến quản lý đội ngũ thực hiện. Tôi sẽ kiểm tra trực tiếp tiến độ mỗi ngày. Cô có hiểu không?”
An Nhiên gật mạnh: “Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.”
Nhìn cô gật đầu, Trần Dịch nhíu mày, như đang tự nhủ điều gì đó. “Tốt. Tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Hãy chứng minh năng lực của mình.”
Buổi chiều trôi qua trong sự tập trung cao độ. An Nhiên bắt đầu lập kế hoạch, phân chia công việc, liên lạc với đội ngũ, và chuẩn bị báo cáo chi tiết. Nhưng đồng thời, cô không thể phủ nhận một điều: Trần Dịch luôn theo dõi mọi bước đi của cô, từng ánh mắt, từng nụ cười thoáng qua, khiến cô vừa căng thẳng vừa… lúng túng.
Đến cuối buổi, khi An Nhiên đang rà soát lại bản kế hoạch, Trần Dịch bất ngờ bước tới, đứng phía sau cô. Cô hơi giật mình, nhưng anh chỉ nghiêng người nhìn màn hình.
“Cô làm việc cẩn thận, nhưng cần chú ý thời gian. Một chiến dịch quảng cáo lớn không thể chậm trễ chỉ vì vài chi tiết nhỏ.”
An Nhiên gật đầu, giọng nhỏ: “Vâng, tôi sẽ lưu ý.”
Anh im lặng nhìn cô thêm vài giây, rồi quay người bước ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: “Anh ấy… vừa nghiêm khắc vừa khó gần. Nhưng… sao tôi lại cảm thấy anh ấy quan tâm đến mình như vậy?”
Sau buổi làm việc đầu tiên, An Nhiên trở về căn phòng trọ, mệt nhưng không hề mệt mỏi tinh thần. Cô mở laptop ra, rà soát lại toàn bộ kế hoạch hợp tác với công ty Trần Dịch, từ ý tưởng sáng tạo, kịch bản quảng cáo, cho đến phương án dự phòng. Mỗi chi tiết cô viết ra đều là nỗ lực để chứng minh bản thân.
Cô nhớ lại ánh mắt ngày hôm qua, nụ cười thoáng qua, và giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng của anh: tất cả đều in sâu trong tâm trí. Và cô tự nhủ: “Nếu muốn làm tốt công việc này, tôi phải vừa tập trung, vừa đối mặt với… Trần Dịch.”
Ngày hôm sau, An Nhiên được mời tham gia buổi họp khởi động dự án. Trước mặt cô, Trần Dịch đứng tựa lưng vào bàn, ánh mắt như dò xét mọi người, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền: “Đây là dự án hợp tác quan trọng. Tôi muốn mọi người làm việc nghiêm túc, kết quả phải đạt yêu cầu cao nhất.”
Cô ngồi vào bàn, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Anh đưa cho cô một tập tài liệu: “Đây là thông tin chi tiết về chiến dịch trước đây của công ty tôi. Cô tham khảo, và sáng mai nộp đề xuất kế hoạch chi tiết.”
An Nhiên cầm tài liệu, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú. Cô hiểu rằng đây là cơ hội để chứng minh năng lực, nhưng cũng là thử thách khủng khiếp. Một phần trong cô muốn rút lui, nhưng phần khác lại hứng khởi: nếu làm được, cô sẽ ghi dấu ấn mạnh mẽ trong mắt tổng tài lạnh lùng này.
Khi buổi họp kết thúc, Trần Dịch đứng lại, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Tôi sẽ theo sát cô. Nếu cô làm tốt, tôi sẽ đánh giá cao. Nếu thất bại… kết quả sẽ rất nghiêm trọng.”
An Nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Lời nói của anh vừa là cảnh báo, vừa là động lực. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tài liệu trong tay: “Tôi sẽ không để anh thất vọng.”
Về đến phòng trọ, An Nhiên mở sổ tay, bắt đầu viết kế hoạch chi tiết: các bước tiến hành, phương án dự phòng, và cả những ý tưởng sáng tạo mà cô nghĩ ra trong đầu. Mỗi ý tưởng đều được cô hình dung kỹ lưỡng, cô muốn chứng minh cho Trần Dịch thấy rằng, cô không phải là một nhân viên bình thường, mà là một người có năng lực và tinh thần cầu tiến.
Buổi tối, khi ánh đèn phòng trọ dịu xuống, cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố nhộn nhịp. Trong lòng vừa háo hức, vừa lo lắng. Cô biết rằng công việc này sẽ không hề dễ dàng, nhưng cảm giác được thử thách và chứng minh bản thân khiến cô phấn khích.
Và hơn hết, trong thâm tâm cô, hình ảnh tổng tài lạnh lùng, quyền lực, nhưng lại thoáng lộ sự quan tâm dành cho cô vẫn hiện hữu. Cô tự nhủ: “Đây sẽ là một cuộc hợp tác đầy sóng gió… nhưng cũng đầy hứa hẹn.”