Ngày thứ năm của dự án hợp tác, Trần An Nhiên bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Sau những ngày làm việc cùng Trần Dịch, cô vừa cảm nhận được sự quan tâm tinh tế của anh, vừa phải đối mặt với sự nghiêm khắc và sắc bén luôn hiện hữu trong từng ánh mắt, từng câu nói của anh. Cảm giác rung động ngày càng rõ rệt, nhưng cô tự nhủ bản thân phải giữ khoảng cách, để tập trung hoàn toàn vào công việc.
Sáng nay, cô đến sớm hơn thường lệ, chuẩn bị sẵn sàng mọi tài liệu, slide thuyết trình cho buổi họp đánh giá tiến độ dự án. Khi bước vào phòng họp, cô hơi giật mình khi thấy Trần Dịch đã đứng sẵn bên bàn, tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước chân của cô.
“Cô đến sớm,” anh nói, giọng trầm nhưng không lạnh như mọi lần. “Tốt.”
An Nhiên gật đầu, cố mỉm cười, nhưng vẫn cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp. Cô đặt túi xách xuống, chuẩn bị mở laptop trình bày những thay đổi mới nhất trong kế hoạch.
Buổi họp bắt đầu với các thành viên trong nhóm, nhưng giữa lúc cô đang thuyết trình, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một cơn gió mạnh từ cửa sổ mở, thổi bay một tờ giấy quan trọng mà cô đang cầm trên tay. Tờ giấy bay thẳng về phía Trần Dịch.
Cô giật mình, vội vàng chạy tới nhặt lại: “Ô… xin lỗi, xin lỗi anh Dịch!”
Anh nghiêng người, nhặt tờ giấy mà không nói gì. Nhưng trong giây lát, ánh mắt anh lướt qua cô, vừa sắc bén vừa hơi… hơi bực bội. Cô đỏ mặt, tự nhủ: “Ôi không… chắc anh ấy sẽ nghĩ tôi cẩu thả mất thôi.”
Không chỉ thế, trong lúc cúi xuống nhặt giấy, cô vô tình chạm tay vào tay anh. Cảm giác lạnh lùng nhưng mạnh mẽ từ bàn tay anh khiến An Nhiên ngượng đỏ mặt, lùi lại một bước, tim đập rộn ràng.
Trần Dịch híp mắt nhìn cô, giọng trầm: “Cô cẩn thận hơn một chút. Tôi không muốn dự án bị trì hoãn vì một chuyện nhỏ nhưng có thể tránh được.”
An Nhiên gật mạnh: “Vâng, tôi sẽ chú ý!” Nhưng trong lòng cô vẫn run rẩy, cảm giác vừa xấu hổ, vừa bối rối khiến cô không biết nên nói gì tiếp theo.
Mọi chuyện tưởng chừng đã xong, nhưng ngay lúc đó, một thành viên trong nhóm vô tình trượt chân, va vào bàn máy chiếu, làm nó nghiêng ngả. An Nhiên vội vàng lao tới để ổn định thiết bị, nhưng vô tình kéo tay áo Trần Dịch một cách không chủ ý.
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, trừng lên một thoáng: “Cô… thật sự bất cẩn.”
Cô đỏ bừng mặt, lắp bắp: “V… vâng… tôi… tôi không cố ý…”
Tình huống này tạo ra một khoảnh khắc ngại ngùng không nói thành lời. An Nhiên cảm thấy vừa xấu hổ, vừa rung động bởi sự gần gũi bất ngờ. Còn Trần Dịch, mặc dù vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt thoáng qua một chút mềm mại khiến cô nhận ra anh quan tâm cô hơn vẻ bề ngoài lạnh lùng.
Sau buổi họp, An Nhiên trở lại bàn làm việc, vẫn run run vì những sự cố vừa xảy ra. Cô mở laptop rà soát lại kế hoạch, nhưng tâm trí vẫn không thể tập trung. Hình ảnh bàn tay Trần Dịch chạm nhẹ vào tay cô, ánh mắt nghiêm nhưng quan tâm vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.
Và rồi, sự hiểu lầm nhỏ bắt đầu. Khi cô chỉnh sửa báo cáo, một đoạn email cô gửi nhầm đến Trần Dịch, trong đó viết:
“Nếu anh không thích cách tôi làm, xin cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa ngay.”
Cô vừa gửi xong, tim đập thình thịch. Cô không ngờ mình lại viết như vậy, và còn gửi nhầm đến anh. Chỉ trong vài giây, cô đã cảm nhận được sự bối rối, vừa ngại ngùng, vừa lo lắng.
Chỉ ít phút sau, Trần Dịch xuất hiện ngay bên bàn cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Cô viết gì trong email đó?”
An Nhiên giật mình, giọng run run: “À… v… vâng… tôi chỉ… muốn anh xem lại bản kế hoạch… và… nếu có gì sai sót… tôi sẽ chỉnh sửa…”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô muốn tôi ‘nói thẳng’ sao? Cô nghĩ tôi không biết cô đang nghi ngờ năng lực của mình à?”
Cô đỏ bừng mặt, run rẩy: “Không… không phải… tôi… tôi không có ý đó… tôi chỉ…”
Trần Dịch dừng lại, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng trong đó lại lóe lên một tia quan tâm mà An Nhiên không thể phủ nhận. Cô cảm thấy trái tim mình nhảy loạn nhịp: vừa sợ vừa rung động.
Anh hít một hơi, giọng trầm nhưng dịu hơn: “Cô… đừng gửi những email như vậy nữa. Nếu có gì thắc mắc, hỏi trực tiếp tôi. Tôi không thích những hiểu lầm vô lý.”
An Nhiên gật mạnh, nước mắt ứ lên khóe mắt vì ngượng ngùng: “Vâng… tôi hiểu… tôi xin lỗi…”
Trần Dịch híp mắt nhìn cô một lúc lâu, rồi quay đi, để lại An Nhiên vừa xấu hổ vừa lo lắng. Cô ngồi thẫn thờ, tự nhủ: “Ôi trời… sao tôi lại ngốc đến mức làm anh hiểu lầm như vậy… nhưng ánh mắt anh… sao lại khiến tim tôi vừa sợ vừa rung động đến vậy…”
Buổi chiều, khi mọi người tan làm, An Nhiên ra khỏi văn phòng, trời đã nhá nhem tối. Cô bước đi trên vỉa hè ướt mưa nhẹ, trong lòng vừa buồn vừa hạnh phúc. Buồn vì sự ngây ngốc của mình đã gây hiểu lầm với Trần Dịch, hạnh phúc vì biết rằng, mặc dù hiểu lầm, anh vẫn quan tâm đến cô theo cách riêng.
Trên đường về, cô tự nhủ: “Dù có ngại ngùng, dù có hiểu lầm, tôi… vẫn không thể phủ nhận trái tim mình đã rung động trước anh ấy.”
Về đến phòng trọ, cô mở laptop, kiểm tra lại toàn bộ bản kế hoạch, ghi chú tất cả những chi tiết anh nhắc nhở. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của Trần Dịch trong từng nhịp tim. Cảm giác vừa ngại ngùng, vừa rung động, vừa sợ lại vừa thích ấy khiến cô nhận ra: mối quan hệ giữa cô và nam tổng tài lạnh lùng này đã vượt ra ngoài khuôn khổ công việc.
Đêm đó, khi nằm trên giường, An Nhiên lật đi lật lại hình ảnh những khoảnh khắc hôm nay trong tâm trí: ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng của Trần Dịch, cách anh nhíu mày khi cô vô tình sai sót, giọng trầm nhưng không mất đi sự quan tâm. Cô mỉm cười, cảm giác trái tim mình vừa bồn chồn, vừa hạnh phúc.
Cô tự nhủ: “Anh ấy… vừa lạnh lùng, vừa quan tâm… vừa khiến tôi xấu hổ, vừa khiến tim tôi rung động… không hiểu sao tôi lại muốn gần anh ấy hơn.”
Và chính trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhận ra một điều rõ ràng: trái tim cô đã không thể phủ nhận sự hấp dẫn, sức hút khó cưỡng từ Trần Dịch, và mọi hiểu lầm, mọi ngại ngùng chỉ là bước khởi đầu để họ tiến gần nhau hơn trong những ngày tiếp theo.