Ngày thứ tư của dự án hợp tác, Trần An Nhiên thức dậy với tâm trạng khác lạ. Cô không còn chỉ lo lắng cho công việc, mà trong lòng nảy sinh một cảm giác vừa bồn chồn, vừa háo hức. Suốt hai ngày qua, cô đã tiếp xúc trực tiếp với Trần Dịch nhiều lần, chứng kiến anh nghiêm túc trong công việc, sắc bén trong phán đoán, nhưng cũng tinh tế quan sát từng chi tiết. Và hơn cả, cô không thể phủ nhận rằng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của anh đều khiến trái tim cô run lên một cách lạ kỳ.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp tách cà phê sáng, nhớ lại khoảnh khắc hôm qua: ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm tinh tế, nụ cười thoáng qua nhưng đủ khiến tim cô loạn nhịp, giọng nói trầm ấm nhưng sắc bén khiến cô vừa sợ vừa mê. Cô chợt nhận ra, bản thân mình… đã rung động trước người đàn ông ấy.
Buổi sáng, An Nhiên tới công ty với tâm trạng vừa căng thẳng, vừa hồi hộp. Khi bước vào phòng họp, Trần Dịch đã đứng sẵn. Anh vẫn vest đen chỉnh tề, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc bén hướng về cô. Nhưng hôm nay, cô nhận ra có điều gì đó khác trong ánh mắt anh – một sự quan tâm tinh tế, không còn chỉ lạnh lùng và nghiêm khắc như trước.
“Cô đã chuẩn bị xong chưa?” giọng anh trầm, nhưng hôm nay, cô nghe thấy chút nhấn nhá dịu dàng trong cách anh nói.
An Nhiên cảm giác tim mình nhảy lên: “V… vâng, tôi đã chuẩn bị xong, anh Dịch.” Giọng cô run run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Anh gật nhẹ, rồi ra hiệu cho cô bắt đầu trình bày. Cô mở laptop, trình bày kế hoạch chi tiết, từng bước một, phân tích thị trường, mục tiêu khách hàng, chiến lược quảng cáo. Trong lúc thuyết trình, ánh mắt cô liên tục bắt gặp ánh nhìn dõi theo của Trần Dịch. Ánh mắt ấy vừa sắc bén, vừa tinh tế quan sát, khiến cô cảm giác như bị soi từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng đồng thời lại khiến cô tự tin hơn.
Khi cô kết thúc phần trình bày, Trần Dịch im lặng vài giây, rồi gật đầu:
“Ý tưởng tốt, nhưng cần tinh chỉnh một số chi tiết để phù hợp hơn với đối tượng khách hàng. Tôi muốn cô làm việc này trước buổi họp chiều.”
An Nhiên gật mạnh, giọng run run: “Vâng, tôi sẽ điều chỉnh ngay.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Cô đừng quá lo lắng. Tôi tin cô làm được.”
Cô cảm thấy tim mình nhảy lên, vừa phấn khích, vừa bối rối. Sự lạnh lùng vốn có của anh bỗng chốc hóa thành sức hút khó cưỡng. Cô tự nhủ: “Không hiểu sao… tôi lại thấy tim mình đập mạnh khi anh nhìn như vậy…”
Buổi chiều, An Nhiên tập trung chỉnh sửa kế hoạch, nhưng tâm trí vẫn bị chi phối bởi hình ảnh Trần Dịch. Khi cô ngẩng lên, anh đang đứng ngay cửa phòng, tay cầm tập hồ sơ. Ánh mắt anh dừng lại trên cô, khiến cô đỏ mặt.
“Cô làm tốt, nhưng đừng quên chi tiết nhỏ,” giọng anh trầm, nhưng âm điệu dịu dàng hơn mọi ngày.
“V… vâng, tôi sẽ lưu ý,” cô lắp bắp, cảm giác tim đập nhanh.
Anh đưa tập hồ sơ cho cô: “Đọc kỹ, nếu có thắc mắc, hỏi tôi ngay. Tôi không muốn thời gian lãng phí cho những lỗi có thể tránh được.”
Cô nhận tập hồ sơ, cảm giác đôi tay run nhẹ. Sự quan tâm tinh tế nhưng lạnh lùng của anh khiến cô vừa lo lắng, vừa rung động. Cô không biết mình đang cảm thấy gì, chỉ biết rằng trái tim dường như đã bị nam tổng tài chiếm mất.
Khi buổi họp chiều bắt đầu, Trần Dịch vẫn đứng đầu bàn, ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ nhân viên. Nhưng hôm nay, khi nhìn An Nhiên, cô cảm giác có một tia quan tâm đặc biệt trong ánh mắt ấy. Mỗi khi cô trả lời câu hỏi, anh gật nhẹ, đôi khi nhíu mày, nhưng lại không quên nở nụ cười thoáng qua, đủ để cô cảm thấy vừa sợ, vừa bị thu hút.
Buổi họp kết thúc, mọi người rời phòng, An Nhiên vẫn ngồi lại để ghi chú thêm một số chi tiết. Trần Dịch bước tới, nhìn cô chăm chú:
“Cô còn sót một số chi tiết nhỏ. Tôi sẽ giải thích chi tiết cho cô.”
Anh cúi xuống gần cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Nếu không hiểu, đừng ngại hỏi. Tôi sẽ không để cô làm sai.”
An Nhiên đỏ bừng mặt, tim đập rộn ràng. Cô không ngờ rằng sự lạnh lùng của anh lại đi kèm với sự quan tâm tinh tế đến vậy. Cô cảm giác trái tim mình vừa rung động vừa lo lắng: “Anh ấy… sao lại làm tôi cảm thấy vừa sợ vừa thích đến vậy?”
Buổi tối, khi trở về phòng trọ, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố lung linh ánh đèn. Cô mở laptop, rà soát lại kế hoạch một lần nữa, nhưng tâm trí không thể tập trung hoàn toàn. Hình ảnh Trần Dịch đứng trước cô, ánh mắt sắc nhưng quan tâm, giọng nói trầm ấm nhưng dịu dàng, cứ hiện lên liên tục.
Cô tự nhủ: “Không thể nào… tôi không thể để trái tim mình rung động vì anh ấy… nhưng sao tim lại đập loạn nhịp khi nghĩ đến anh?”
Đêm đó, An Nhiên mơ thấy mình và Trần Dịch cùng làm việc trong phòng họp. Anh đứng bên cạnh cô, ánh mắt dõi theo từng hành động, thỉnh thoảng khẽ gật đầu hoặc nhíu mày. Trong giấc mơ, cô cảm nhận rõ sự quan tâm tinh tế của anh, sự lạnh lùng xen lẫn sức hút khó cưỡng. Cô mỉm cười trong mơ, tim vừa bồn chồn, vừa hạnh phúc.
Sáng hôm sau, cô thức dậy với một quyết tâm mới: dù trái tim đã rung động, cô sẽ tập trung vào công việc, chứng minh năng lực và không để cảm xúc làm ảnh hưởng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng sự xuất hiện của Trần Dịch đã thay đổi mọi thứ. Anh không chỉ là tổng tài lạnh lùng, quyền lực, mà còn là người khiến cô cảm thấy trái tim rung động đến lạ kỳ.
Cả ngày hôm đó, khi làm việc cùng nhóm, An Nhiên liên tục nhận được ánh mắt quan sát của Trần Dịch. Mỗi lần như vậy, cô cảm thấy vừa áp lực, vừa ngọt ngào. Cô tự nhủ: “Đây chỉ là dự án công việc, nhưng sao anh ấy lại khiến tôi vừa căng thẳng, vừa thích thú đến vậy…”
Trong giờ nghỉ trưa, An Nhiên đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra phố xá tấp nập. Trần Dịch bất ngờ xuất hiện sau lưng, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng:
“Cô nghỉ ngơi đủ chưa? Đừng làm việc quá sức.”
Cô giật mình, đỏ mặt: “V… vâng… tôi chỉ… xem lại kế hoạch một chút.”
Anh cúi xuống, ánh mắt dõi theo cô: “Nếu mệt, hãy nghỉ ngơi. Tôi không muốn cô làm việc uể oải. Kết quả tốt đến từ tinh thần tốt.”
An Nhiên không biết phải trả lời sao. Trong giọng nói nghiêm khắc nhưng quan tâm ấy, cô cảm nhận rõ sự hút hồn khó cưỡng. Tim cô loạn nhịp, cảm giác vừa bối rối, vừa ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Ngày hôm đó kết thúc, An Nhiên rời văn phòng với tâm trạng lẫn lộn: vừa phấn khích, vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Cô biết, trái tim mình đã rung động trước Trần Dịch, và cô cũng hiểu rằng từ giờ trở đi, dự án hợp tác này không chỉ là cơ hội công việc, mà còn là thử thách với cảm xúc của chính mình.
Ngồi bên cửa sổ căn phòng trọ, cô nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn và mỉm cười:
“Anh ấy… làm tôi vừa sợ, vừa rung động… nhưng tôi… không muốn tránh anh ấy nữa.”
Cô hiểu rằng, từ khoảnh khắc này, trái tim cô đã bắt đầu hành trình rung động khó cưỡng trước nam tổng tài lạnh lùng nhưng hút hồn – Trần Dịch.