Sân trường hôm nay đông hơn thường lệ. Hàng phượng đã thôi rực đỏ, chỉ còn sót lại vài cánh hoa khô nằm lẫn trong lá xanh. Tiếng trống khai giảng vang lên, dội vào lòng mỗi học sinh một nhịp hối hả xen lẫn háo hức.
Hạ An siết chặt quai cặp, len lỏi qua đám đông. Cô vừa bước vào lớp 10 – ngưỡng cửa mới, nơi tất cả đều xa lạ. Cô gái nhỏ với mái tóc buộc cao gọn gàng, gương mặt sáng nhưng không quá nổi bật, chỉ lặng lẽ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Ánh nắng đầu thu xuyên qua khung cửa, phủ lên bàn học một khoảng sáng ấm áp. Hạ An mở cuốn vở trắng, viết hàng chữ đầu tiên: “Hạ An – lớp 10A2”.
“Bạn gì ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Giọng nam trong trẻo vang lên. Hạ An ngẩng đầu, trước mắt cô là một cậu bạn cao ráo, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười sáng đến mức khiến cả khung cảnh như bừng lên. Cậu đeo chiếc cặp chéo, trong tay cầm quả bóng rổ màu cam.
Hạ An lắc đầu, khe khẽ đáp:
“Chưa… bạn ngồi đi.”
Cậu bạn đặt cặp xuống ghế, xoay bóng rổ trên tay một cách điêu luyện.
“Mình là Minh Khang, học cùng lớp. Còn bạn?”
“À… mình là Hạ An.”
Một cái gật đầu, một nụ cười ngắn gọn. Hạ An cúi xuống, cố giấu sự bối rối. Cô không quen với kiểu nói chuyện thoải mái ấy, càng không quen với việc trái tim mình vừa lỡ nhịp chỉ vì một cái nhìn.
Tiết học đầu tiên trôi qua chậm chạp. Cả lớp còn mải làm quen, trò chuyện rôm rả. Riêng Hạ An vẫn ngồi im lặng, thỉnh thoảng nghe tiếng cười khẽ từ cậu bạn ngồi cạnh. Minh Khang không giống như những học sinh mới khác. Cậu nhanh chóng hòa nhập, nói chuyện tự nhiên với mọi người, ánh mắt sáng tự tin.
Khi ra về, Hạ An vô tình nghe loáng thoáng:
“Ê Khang, mày định thi đội tuyển bóng rổ trường à?”
“Ừ, tao thích thử sức. Với lại… lớp mình cũng cần ai đó tạo chút tiếng vang chứ.”
Giọng cậu vang lên giữa sân trường, rắn rỏi và đầy hứng khởi. Hạ An bất giác dừng bước, quay nhìn theo dáng người cao lớn đang chạy theo nhóm bạn. Trong nắng vàng, bóng cậu in dài trên mặt sân, vừa xa xôi vừa rõ rệt.
Cô mỉm cười, rồi lặng lẽ ghi vào trang nhật ký nhỏ buổi tối hôm đó:
“Ngày đầu năm học. Gặp một người bạn tên Minh Khang. Không biết cậu ấy có nhớ đến mình không, nhưng… mình thì sẽ nhớ.”