Những ngày đầu cấp ba trôi qua chậm rãi nhưng đầy mới mẻ. Trường mới, lớp mới, thầy cô mới, Hạ An dần quen với guồng quay ấy.
Buổi sáng, sân trường rộn ràng tiếng trống, tiếng giày dép chạy vội khi sắp vào lớp. Giờ ra chơi, hành lang tầng hai nắng chiếu rực rỡ, từng tốp học sinh tụm năm tụm ba nói cười. Trong tất cả những âm thanh ấy, Hạ An thường chọn cho mình một góc yên tĩnh nơi cửa sổ lớp học.
Từ đó nhìn ra, cô thấy được khoảng sân rộng nơi đội bóng rổ của trường tập luyện. Quả bóng cam bật lên từng nhịp chắc nịch, tiếng giày ma sát trên nền gạch khô khốc, và tiếng hò reo khi ai đó ghi điểm. Giữa khung cảnh ấy, nổi bật nhất vẫn là Minh Khang.
Cậu không chỉ cao lớn mà còn nhanh nhẹn, từng động tác đều dứt khoát. Khi cười, ánh nắng như gom cả vào đôi mắt sáng. Mỗi lần bóng rổ lăn về gần phía khán đài, luôn có vài bạn nữ reo lên, thậm chí tranh nhau chạy ra nhặt bóng giúp.
Hạ An không tham gia. Cô chỉ ngồi lặng, giả vờ đọc sách nhưng ánh mắt lại chẳng lúc nào rời khỏi cậu.
Một hôm, trong giờ ra chơi, Minh Khang bất ngờ quay về phía cửa sổ. Bắt gặp ánh nhìn của Hạ An, cậu nhếch môi cười, giơ quả bóng lên cao như chào.
Bị phát hiện, Hạ An đỏ mặt, cúi gằm xuống quyển sách trống trơn chữ. Trái tim đập nhanh một cách lạ lùng, giống như ai đó vừa bắt gặp một bí mật vụng về.
Chiều hôm ấy, trên đường về, Hạ An nghe tiếng gọi phía sau:
“Này, Hạ An! Đợi chút.”
Cô quay lại. Minh Khang chạy tới, tay cầm quả bóng rổ. Hơi thở cậu gấp gáp nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.
“Bạn đi đường này à? Vậy chúng ta cùng về nhé.”
Hạ An thoáng ngập ngừng. Từ nhỏ tới giờ, cô vốn ít bạn nam. Việc đi cùng một cậu bạn nổi bật trong lớp khiến cô vừa lo vừa lạ. Nhưng sự chân thành trong ánh mắt Khang khiến cô gật đầu.
Hai người bước song song trên con đường đầy nắng, hàng cây đổ bóng dài dưới chân. Cuộc trò chuyện ban đầu ngập ngừng, sau đó tự nhiên dần. Khang kể về sở thích bóng rổ, ước mơ muốn một lần dẫn đội trường đi thi đấu toàn thành phố. Hạ An chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đôi khi bật cười vì sự hăng hái của cậu.
“Còn bạn thì sao? Ước mơ của bạn là gì?” – Khang hỏi, ánh mắt tò mò.
Hạ An im lặng một lúc, rồi đáp nhỏ:
“Mình muốn trở thành giáo viên. Dạy học trò nhỏ, sống bình yên thôi.”
Khang tròn mắt, rồi cười phá lên:
“Thật á? Nghe hiền lành ghê. Nhưng chắc hợp với bạn đấy. Mình nghĩ… bạn sẽ là cô giáo dễ thương nhất lớp.”
Câu nói tưởng bâng quơ mà khiến Hạ An đỏ ửng. Cô khẽ quay đi, nhìn những tia nắng vàng rắc trên vai áo. Trong khoảnh khắc ấy, cô thầm nghĩ: Nếu có thể, giá như con đường này kéo dài mãi, để mình có thể đi cùng cậu lâu thêm một chút.
Chiều xuống, hai người tạm biệt nhau trước ngõ nhỏ. Hạ An đứng nhìn bóng dáng Minh Khang xa dần, quả bóng rổ vẫn đập từng nhịp vang vọng.
Tối hôm đó, trong trang nhật ký mới mở, cô viết:
“Hôm nay, mình đi cùng Minh Khang về nhà. Chỉ vài câu chuyện thôi nhưng sao trái tim lại rung động nhiều đến vậy? Góc sân trường nắng vàng… có lẽ từ nay sẽ là nơi mình nhớ đến cậu.”