Sáng thứ Hai, khi bước chân vào khuôn viên trường, Hạ An lập tức cảm thấy không khí khác lạ. Những ánh mắt dò xét, những tiếng xì xào khe khẽ vang lên sau lưng.
“Cô ấy chính là người yêu của phụ huynh học sinh lớp 10A đấy.”
“Nghe bảo là ba mẹ bé Khôi đã ly hôn rồi… Nhưng mà, một giáo viên với phụ huynh, nhìn sao cũng không hợp lẽ.”
“Thế sau này cô ấy còn đứng lớp được nữa không?”
Những lời thì thầm, tưởng chừng chỉ là gió thoảng, lại chạm vào tai Hạ An như từng mũi kim nhọn.
Trong phòng giáo viên, sự việc còn rõ ràng hơn. Cô Lan – người vốn hay ganh ghét – bỗng “vô tình” buông một câu:
“Thời buổi này, giáo viên mà không giữ kẽ, để học sinh và phụ huynh soi mói thì mất uy tín lắm.”
Một vài đồng nghiệp khác liếc nhìn Hạ An, nửa đồng tình, nửa tò mò. Chỉ có thầy Phúc – đồng nghiệp thân thiết – lặng lẽ đưa cho cô một tách trà nóng, khẽ nói:
“Đừng bận tâm. Sống sao cho đúng với lòng mình mới là quan trọng.”
Nhưng Hạ An vẫn thấy lòng mình chùng xuống.
Giờ ra chơi, một vài học sinh chạy đến ríu rít:
“Cô ơi, có phải cô quen ba bạn Khôi thật không ạ?”
“Con thấy trên mạng người ta đồn rồi!”
Hạ An chết lặng. Cô không ngờ chuyện riêng lại nhanh đến vậy bị đưa lên mạng xã hội.
Khôi đứng cạnh, mặt đỏ bừng, lúng túng không biết nên phản ứng thế nào. Ánh mắt thằng bé vừa xấu hổ, vừa lo lắng.
Buổi chiều, hiệu trưởng gọi Hạ An lên phòng làm việc. Giọng ông nghiêm nghị:
“Cô An, tôi tôn trọng đời tư của giáo viên. Nhưng hiện nay, dư luận trong trường đang rất phức tạp. Cô cần phải suy nghĩ kỹ: tiếp tục mối quan hệ này, cô có giữ được sự nghiệp của mình không?”
Trái tim Hạ An siết lại. Đây chính là điều cô lo sợ nhất.
Khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Minh Khang đã đứng đợi dưới sân trường. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.
“Anh biết hết rồi. An, mặc kệ dư luận. Chúng ta đã chọn con đường này, thì anh sẽ cùng em đi đến cùng.”
Nước mắt dâng lên, Hạ An cắn môi, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi hoang mang. Bởi cô biết, sóng gió thật sự mới chỉ bắt đầu.