1. Tảng Băng Trên Đỉnh Vĩnh Khang
Buổi sáng thứ Hai tại Tập đoàn Công nghệ Truyền thông Vĩnh Khang luôn bắt đầu bằng sự im lặng áp lực, nhưng hôm nay, sự im lặng đó còn đậm đặc hơn. Vĩnh Khang, một gã khổng lồ từng dẫn đầu thị trường ứng dụng và nội dung số, giờ đây đang chững lại, giống như một động cơ mạnh mẽ mắc kẹt trong bùn lầy của những số liệu tăng trưởng âm.
Trên tầng 68, nơi được mệnh danh là “Đỉnh Olympus” của giới điều hành, Thẩm Gia Huy đang đứng trước cửa sổ kính từ trần đến sàn. Khác với sự hỗn loạn và vội vã của thành phố bên dưới, thế giới của anh là một bức tranh tĩnh lặng, được kiểm soát hoàn hảo.
Thẩm Gia Huy, 32 tuổi, Phó Tổng Giám đốc phụ trách Vận hành (COO), khoác lên mình bộ suit xám than may đo riêng, từng nếp gấp sắc lạnh như chính tính cách anh. Người ta gọi anh là "Tảng Băng" không chỉ vì vẻ ngoài ít biểu cảm mà còn vì phong cách làm việc: mọi quyết định đều dựa trên logic, dữ liệu, và hiệu suất tối đa, không có chỗ cho cảm tính hay sự liều lĩnh không cần thiết.
Anh lướt qua báo cáo kiểm toán Q3 trên máy tính bảng. Màn hình rọi ánh sáng trắng lạnh lên khuôn mặt anh. Lợi nhuận ròng giảm 15%, mức thấp kỷ lục trong năm năm qua. Anh gõ nhẹ ngón tay trỏ lên mặt kính, tạo ra âm thanh đều đặn, như tiếng chuông đếm ngược.
"Quá nhiều cảm tính. Quá nhiều sự lãng phí." Anh lẩm bẩm bằng một chất giọng trầm, gần như không có âm vực.
Trong suốt quý vừa qua, bộ phận Marketing, dưới sự điều hành của giám đốc cũ, đã đổ hàng triệu vào các chiến dịch "kết nối cảm xúc" không thể đo lường. Gia Huy đã cảnh báo. Anh luôn cảnh báo.
"Bất kỳ chiến lược nào không thể quy đổi thành ROI rõ ràng đều là trò đùa tốn kém." Đó là châm ngôn sống và làm việc của anh.
Hôm nay là buổi họp chiến lược Q4, cũng là ngày Giám đốc Marketing mới nhậm chức—Lương Tuyết Mai. Một người trẻ tuổi, vừa trở về từ Mỹ với danh tiếng về các chiến dịch đột phá, nhưng đồng thời cũng nổi tiếng vì sự mạo hiểm.
Gia Huy nhấp một ngụm cà phê đen không đường. Anh biết, sự thay đổi này là cần thiết, nhưng anh cũng dự cảm được sự đối đầu. Sáng tạo luôn cần thiết, nhưng sự sáng tạo vô tổ chức chỉ là một cơn bão phá hoại. Nhiệm vụ của anh là kiểm soát cơn bão đó.
Anh rời khỏi cửa sổ, đi về phía bàn làm việc. Từng bước đi của anh dứt khoát, chính xác, không thừa một cử động nào. Anh chuẩn bị tài liệu của mình: những biểu đồ tuyến tính sắc nét, những cột dữ liệu khô khan nhưng chân thật, cùng một kế hoạch cắt giảm chi phí đầy tàn nhẫn. Lưỡi kiếm của anh đã được mài sắc.
2. Ngọn Lửa Bùng Cháy
Cùng lúc đó, cách đó ba tầng, Lương Tuyết Mai bước ra khỏi thang máy riêng dành cho quản lý cấp cao.
Tuyết Mai, 29 tuổi, không hề mang vẻ ngoài của một người vừa trải qua chuyến bay dài xuyên lục địa và phải lao ngay vào chiến trường mới. Cô mặc một bộ suit màu đỏ đô, nổi bật giữa tông màu xám và xanh navy của đội ngũ Vĩnh Khang, như một ngọn lửa ấm áp giữa một căn phòng lạnh.
"CMO, Giám đốc Marketing." Chiếc thẻ tên kim loại ánh lên dưới ánh đèn trần.
Cô mang theo một năng lượng hoàn toàn khác: sự sôi nổi, nụ cười rạng rỡ, và đôi mắt không ngừng quan sát, đánh giá mọi thứ. Cô không nhìn vào trần nhà dát vàng hay bộ sưu tập nghệ thuật đắt tiền của Vĩnh Khang; cô nhìn vào nhân viên. Cô thấy sự mệt mỏi, sự căng thẳng, và quan trọng nhất—sự thiếu cảm hứng.
"Vĩnh Khang đang chết vì thiếu sinh lực," cô tự nhủ, trong khi nhân viên cấp dưới nhanh chóng theo sau, cố gắng theo kịp bước chân đầy sức sống của cô.
Trước khi bước vào phòng họp, cô mở chiếc máy tính xách tay của mình. Màn hình hiển thị một bảng màu sống động, khác hẳn với bảng số liệu đen trắng mà Gia Huy đang xem xét.
Tuyết Mai tin vào quyền năng của câu chuyện và cảm xúc. Khách hàng không mua sản phẩm; họ mua trải nghiệm, mua cảm giác. Và Vĩnh Khang, một công ty công nghệ truyền thông, đã quên cách giao tiếp bằng con tim.
"Họ chỉ biết chạy trên đường ray cũ. Đường ray đó không còn dẫn đến đâu nữa," cô nghĩ.
Cô biết, người duy nhất có khả năng cản trở kế hoạch "Táo bạo" của cô chính là Phó Tổng Giám đốc Gia Huy. "Tảng Băng." Cô đã nghe về danh tiếng của anh, về sự cứng nhắc đến mức vô cảm trong quản lý. Cô tôn trọng sự hiệu quả, nhưng không chấp nhận sự lạnh nhạt.
Cô chỉnh lại cổ áo, nụ cười hơi tắt đi, thay bằng vẻ mặt kiên quyết. Cô không đến đây để chơi trò ngoại giao; cô đến để tạo ra một cuộc cách mạng. Cô sẵn sàng đối đầu với bất cứ "tảng băng" nào cản đường.
3. Khai Mạc Chiến Trường
Phòng họp cấp cao rộng lớn nằm ở góc Tây Bắc của tòa nhà, với tầm nhìn bao quát cả bến cảng và khu trung tâm tài chính. Hôm nay, căn phòng này được dùng làm chiến trường.
Chủ tịch Thẩm (bố của Gia Huy) ngồi ở vị trí trung tâm, gương mặt khắc khổ vì những con số thua lỗ. Bên cạnh ông là các thành viên hội đồng quản trị, tất cả đều mang vẻ mặt lo âu, mong chờ một phép màu.
Thẩm Gia Huy đã ngồi sẵn ở vị trí của mình, đối diện với chỗ trống dành cho CMO. Anh không nói chuyện với ai, chỉ giữ ánh mắt tập trung vào tài liệu. Không khí lạnh lẽo như thể nhiệt độ phòng đã bị điều chỉnh theo cảm xúc của anh.
Khi Tuyết Mai bước vào, sự im lặng bị phá vỡ. Mọi ánh mắt đổ dồn vào bộ suit đỏ đô và năng lượng bùng nổ của cô. Cô mỉm cười, không phải nụ cười ngoại giao mà là nụ cười tự tin của người nắm giữ quân át chủ bài.
Tuyết Mai và Gia Huy chạm mắt nhau lần đầu tiên.
Ánh mắt của Gia Huy là một sự đánh giá lạnh lùng, không cảm xúc, quét qua cô như một máy quét an ninh, tìm kiếm lỗi sai. Ánh mắt của Tuyết Mai là một thách thức bốc lửa, chứa đựng sự háo hức muốn phá vỡ lớp băng đó.
Chủ tịch Thẩm hắng giọng, chính thức bắt đầu cuộc họp với những dữ liệu tài chính tồi tệ, mở đường cho sự thay đổi.
"Chúng ta cần một sự chuyển mình. Một chiến lược kép. Và một người có thể thực hiện nó," Chủ tịch nói, giọng nặng trĩu.
4. Lý Trí và Dữ Liệu: Bài Thuyết Trình của Tảng Băng
Thẩm Gia Huy là người trình bày đầu tiên.
Anh đứng lên, không cần micro, giọng nói trầm ổn, lạnh lùng, vang vọng khắp căn phòng.
"Tình hình hiện tại không cho phép bất kỳ sự lãng mạn nào. Vĩnh Khang cần một cuộc phẫu thuật không dao kéo, cắt bỏ những khối u đang hút cạn tài nguyên. Phương án của tôi là Tái Cơ Cấu Nền Tảng (Foundation Restructure)."
Màn hình lớn phía sau anh chuyển sang một biểu đồ màu xanh và đỏ rực rỡ.
"Chúng ta sẽ cắt giảm 30% chi phí vận hành quảng cáo trên các nền tảng kém hiệu quả. Tái phân bổ 80% ngân sách Marketing vào các kênh chuyển đổi trực tiếp, có ROI đảm bảo. Tập trung phát triển phiên bản 'Lite' của ứng dụng chính để tối ưu hóa trải nghiệm người dùng hiện tại, thay vì mạo hiểm mở rộng sang thị trường mới."
Gia Huy nhấn mạnh vào từng từ: "An toàn. Hiệu suất. Khả năng đo lường."
"Kế hoạch của tôi không hứa hẹn sự tăng trưởng đột phá trong một đêm. Nhưng nó đảm bảo lợi nhuận ròng sẽ ổn định trở lại trong vòng sáu tháng và tạo một nền tảng tài chính vững chắc để chống đỡ bất kỳ cuộc khủng hoảng nào trong tương lai. Lý trí là trụ cột của một doanh nghiệp."
Anh kết thúc bài thuyết trình của mình, không một tiếng vỗ tay, chỉ có sự gật gù của các thành viên Hội đồng. Họ cảm thấy an toàn khi nghe những con số đó.
Tuyết Mai nhìn Gia Huy. Cô thấy sự tự mãn lạnh lùng trong đôi mắt anh. Anh giỏi. Rất giỏi. Nhưng anh là một bác sĩ phẫu thuật sợ máu, người chỉ dám cắt bỏ chứ không dám cấy ghép.
5. Cảm Xúc và Đột Phá: Lời Tuyên Chiến của Ngọn Lửa
Đến lượt Lương Tuyết Mai. Cô bước lên bục, hoàn toàn ngược lại. Cô di chuyển, cô tương tác bằng ánh mắt với mọi người, và năng lượng của cô lấp đầy không gian.
"Cảm ơn Gia Huy đã cung cấp một bản phân tích tài chính hoàn hảo, một bản phân tích mà tôi đồng ý... về mặt kế toán," Tuyết Mai bắt đầu, tạo ra một tiếng cười nhỏ trong phòng. "Nhưng Vĩnh Khang không phải là một ngân hàng. Chúng ta là một công ty truyền thông. Chúng ta đang bán giấc mơ, bán cảm xúc."
"Kế hoạch của tôi là Dự án Kích Hoạt Nguồn Sống (Life-Source Activation)."
Màn hình chuyển sang một loạt hình ảnh gây sốc: những bức ảnh đen trắng về nhân viên Vĩnh Khang mệt mỏi, xen kẽ là hình ảnh màu sắc rực rỡ của khách hàng đối thủ đang cười vui vẻ.
"Chúng ta đang bị đánh bại không phải vì không biết tiết kiệm, mà vì chúng ta quên cách thu hút. Kế hoạch 'Tái Cơ Cấu' của Gia Huy sẽ cứu chúng ta khỏi chết đói, nhưng đồng thời cũng khiến chúng ta chết vì nhàm chán."
Cô đặt một chiếc máy tính bảng khác lên bàn, chiếu lên màn hình một kế hoạch táo bạo:
Chiến dịch "Kết Nối Lại 1%": Dùng toàn bộ 50% ngân sách Marketing để nhắm vào nhóm khách hàng 1% có sức ảnh hưởng, không cần ROI tức thì, mà để tạo hiệu ứng truyền miệng lan tỏa.
Phát triển "Ứng dụng Cảm Xúc": Một ứng dụng nội dung mới hoàn toàn, phi lợi nhuận ban đầu, tập trung vào trải nghiệm nghệ thuật và kết nối cá nhân, nhằm tạo ra sự yêu thích thương hiệu Vĩnh Khang, chứ không chỉ là sự phụ thuộc vào dịch vụ.
Tăng chi phí R&D lên 20%: Thay vì cắt giảm, phải tăng chi để tạo ra sự khác biệt.
"Chúng ta cần chấp nhận rủi ro, cần đổ tiền vào những thứ không thể đo lường ngay lập tức, bởi vì đó chính là nơi cảm xúc tồn tại. Nếu chúng ta sợ, chúng ta sẽ mãi mãi là người đi sau. Chúng ta cần ánh lửa để tan chảy tảng băng này!" Tuyết Mai kết thúc, ánh mắt cô trực tiếp nhắm vào Gia Huy.
6. Trận Chiến Dữ Liệu
Căn phòng chìm trong sự im lặng nặng nề hơn cả trước đó. Sau đó, Gia Huy đứng lên, không xin phép.
"Tôi có vài câu hỏi, Giám đốc Lương." Giọng anh lạnh lẽo, như lưỡi dao cạo.
"Mời Gia Huy," Tuyết Mai đáp lại, ánh mắt không hề nao núng.
"Kế hoạch của cô đề xuất tăng chi 20% cho R&D và 50% ngân sách Marketing vào các chiến dịch 'truyền miệng' không rõ ràng. Theo báo cáo Q3, dòng tiền của công ty chỉ còn đủ duy trì mức vận hành hiện tại trong 12 tháng. Cô có thể cho tôi xem mô hình rủi ro đã tính toán cho mức lỗ dự kiến trong 6 tháng đầu tiên của 'Dự án Kích Hoạt Nguồn Sống' không?"
Tuyết Mai mỉm cười, một nụ cười thách thức. "Tôi không làm mô hình rủi ro cho một thứ được xây dựng trên sự tin tưởng vào tiềm năng. Nếu chúng ta tin vào sản phẩm, chúng ta sẽ làm hết sức. Rủi ro của tôi là 50%. Rủi ro của anh là 100% sự chết dần chết mòn."
"Đó là cảm tính, Giám đốc Lương. Cảm tính không trả được nợ lương," Gia Huy đáp trả. "Một chiếc tàu đang chìm, thuyền trưởng phải vá lỗ hổng, chứ không phải đi sơn lại thân tàu bằng màu rực rỡ hơn. Con số của cô chỉ ra rằng chúng ta sẽ đốt thêm 4 triệu đô la trong Q4, không có đảm bảo. Điều đó không táo bạo, đó là liều lĩnh và vô trách nhiệm."
Tuyết Mai tiến một bước về phía anh, cô không muốn để sự lạnh lùng của anh trấn áp mình. "Tôi tin rằng một công ty không thể tồn tại chỉ bằng logic. Anh đang nhìn vào những con số quá khứ. Anh là chuyên gia vận hành, anh giỏi làm cho những thứ đang chạy tốt hơn. Nhưng anh không giỏi làm cho những thứ đã chết sống lại. Chỉ có cảm xúc mới là đòn bẩy duy nhất để thay đổi hoàn toàn cục diện!"
Gia Huy khoanh tay, toàn thân tỏa ra sự châm biếm sắc lạnh. "Sự sống lại có giá của nó. Cô đang đòi hỏi một khoản đầu tư cảm xúc quá lớn mà không có bất kỳ dữ liệu tiền đề nào chứng minh tính khả thi. Đó là đánh bạc, không phải chiến lược."
Cả phòng họp trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Hai con người, hai thế giới quan, đối đầu nhau không khoan nhượng. Họ không chỉ tranh luận về ngân sách; họ đang tranh cãi về triết lý kinh doanh và triết lý sống.
7. Quyết Định Định Mệnh
Chủ tịch Thẩm, người đã theo dõi cuộc đối đầu từ đầu, cuối cùng cũng gõ mạnh tay xuống bàn, chấm dứt cuộc chiến.
"Đủ rồi!"
Ông nhìn Gia Huy, rồi nhìn Tuyết Mai. Ông thấy lửa và băng. Ông thấy một người có thể giữ vững con tàu khỏi bão tố, và một người có thể lái nó ra khỏi vùng nước tù đọng.
"Thẩm Gia Huy. Lương Tuyết Mai," Chủ tịch nói, giọng ông vang vọng, dứt khoát. "Các vị đều đúng. Và các vị đều sai. Vĩnh Khang cần sự lạnh lùng của Gia Huy để giữ vững tài chính, và sự bốc lửa của Tuyết Mai để lấy lại thị phần."
Ông đứng dậy, điềm tĩnh nhìn thẳng vào hai người trẻ tuổi.
"Hội đồng đã quyết định. Thay vì chọn một trong hai kế hoạch, chúng ta sẽ thực hiện Dự án Phục Hưng."
Màn hình hiển thị một tên dự án mới.
"Dự án này sẽ kết hợp việc tái cơ cấu tài chính triệt để của Gia Huy, với các chiến dịch sáng tạo đột phá, có kiểm soát của Tuyết Mai."
Gia Huy nhíu mày, không hài lòng với sự pha trộn này. Tuyết Mai cũng tỏ ra khó chịu, không muốn bị gò bó.
"Và đây là điều khoản then chốt," Chủ tịch tiếp tục. "Dự án Phục Hưng sẽ do cả hai người đồng lãnh đạo. Gia Huy, con chịu trách nhiệm về ngân sách, vận hành và quản lý rủi ro. Tuyết Mai, cô chịu trách nhiệm về sáng tạo, thương hiệu và tiếp cận thị trường."
"Chúng ta cần Lưỡi Kiếm và Ngọn Lửa làm việc cùng nhau. Nếu các vị thất bại, không chỉ công ty suy sụp, mà cả hai vị sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Cuộc họp kết thúc."
8. Lời Cảnh Báo Cuối Cùng
Phòng họp nhanh chóng tan rã. Các thành viên Hội đồng lướt qua Gia Huy và Tuyết Mai với ánh mắt phức tạp—vừa kính trọng, vừa lo lắng cho số phận của hai người.
Cuối cùng, chỉ còn lại Gia Huy và Tuyết Mai trong căn phòng trống. Tầm nhìn thành phố lúc này đã lên đèn, tạo nên một khung cảnh lung linh, nhưng sự căng thẳng giữa họ còn sáng hơn cả ánh đèn.
Tuyết Mai là người lên tiếng trước. Cô tiến lại gần bàn họp, nơi những tài liệu của họ vẫn còn vương vãi, đại diện cho hai ý tưởng đối nghịch.
"Thẩm Gia Huy," cô nói, giọng pha lẫn sự mệt mỏi và thách thức. "Anh là một chuyên gia đáng gờm. Nhưng nếu anh cố gắng bóp nghẹt sự sáng tạo của tôi bằng những con số vô hồn của anh, thì Dự án này sẽ sụp đổ trước khi bắt đầu."
Gia Huy nhìn cô, ánh mắt anh gần như không di chuyển. "Lương Tuyết Mai. Cô có nhiệt huyết. Nhưng nhiệt huyết mù quáng sẽ đốt cháy mọi thứ, bao gồm cả tài sản của công ty. Cô muốn 'ánh lửa'? Tốt. Nhưng tôi sẽ là hệ thống kiểm soát hỏa hoạn. Bất cứ khi nào cô vượt quá giới hạn an toàn, tôi sẽ rút còi báo động."
Anh đưa tay ra, hành động hoàn toàn mang tính nghi thức, một cử chỉ chuyên nghiệp trống rỗng.
"Từ giờ, chúng ta là đồng nghiệp. Tôi hi vọng cô hiểu rõ vị trí của mình."
Tuyết Mai nhìn vào bàn tay anh. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ Gia Huy, không chỉ là nhiệt độ cơ thể mà còn là lớp băng bao bọc trái tim anh. Cô đặt bàn tay ấm áp của mình vào tay anh.
"Anh Gia Huy," cô siết nhẹ, nhấn mạnh. "Anh có thể là tảng băng. Nhưng tảng băng trong nước ấm sẽ tan chảy. Anh hãy nhớ lấy điều đó."
Sự va chạm của hai bàn tay tạo ra một cú sốc điện vô hình. Gia Huy hơi khựng lại, có một khoảnh khắc rất nhỏ anh để lộ sự ngạc nhiên trước sự tự tin và sự ấm áp gần như bỏng rát từ tay cô.
Anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, rút tay về. "Chúng ta sẽ thấy, Giám đốc Lương."
Gia Huy quay lưng, bước ra khỏi phòng họp, để lại Tuyết Mai đứng một mình. Cô nhìn ra thành phố. Cô biết, cuộc chiến thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. Không chỉ là cuộc chiến cứu Vĩnh Khang, mà còn là cuộc chiến để chứng minh rằng, cảm xúc không phải là sự yếu đuối, mà là sức mạnh bùng nổ mà ngay cả "Tảng Băng" cũng không thể chống lại.
Chiếc máy tính bảng của Gia Huy còn nằm trên bàn. Màn hình khóa của anh là một đồ thị chứng khoán đơn điệu. Tuyết Mai nhìn vào nó, rồi nhìn vào bàn tay vừa nắm lấy tay anh.
"Lưỡi kiếm không thể cắt đứt ngọn lửa," cô thì thầm. "Và ngọn lửa sẽ đốt cháy mọi kế hoạch."